Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 858: Thiết Kỵ Đường Tộc, Vô Địch Lục Địa!

Giữa sân yên tĩnh không một tiếng động.

Mà giờ khắc này, xung quanh Diệp Huyền đều là cường giả Đạo cảnh.

Đặc biệt là Nhạc lão và một lão giả áo bào đen cùng với một lão giả áo bào trắng càng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, trong mắt ba người đều lập loè sát ý lạnh lẽo.

Kỳ thật trước đó bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời ra tay, thế nhưng bọn hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền vậy mà trúng một kiếm nhưng lông tóc lại không hư hại!

Quá quỷ dị!

Trước mặt Diệp Huyền, mặc dù Tam tiểu thư kia mất đi hai tay, nhưng vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh như trước.

Nhưng mà giờ phút này, ý nghĩ của nàng đã phát sinh cải biến!

Kẻ trước mắt này, cũng không hề sợ nàng!

- Giết ta, ngươi và những bằng hữu của ngươi, sẽ vĩnh viễn không có ngày yên ổn, không phải uy hiếp ngươi, mà là để cho ngươi biết một sự thật.

Nói xong, nụ cười của hắn lạnh dần, đã muốn động thủ.

Hắn không muốn đối địch với người, thế nhưng, nếu bắt buộc phải trở thành địch nhân, hắn chọn chém tận giết tuyệt!

- Không giết ngươi, ngươi cũng sẽ điên cuồng trả thù ta, không phải sao?

Bởi vì nàng có thể cảm nhận được, kiếm của Diệp Huyền đã có sát ý.

Nơi đó, một nữ tử chậm rãi đi tới.

Thật sự dám giết nàng!

- Diệp công tử!

Diệp Huyền đúng là có ý nghĩ này.

Hơn nữa, đã chuẩn bị giết nàng!

Diệp Huyền cười nói:

Nhìn thấy người tới, đám người Dạ Lan vội vàng hành lễ:

Tam tiểu thư nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Gặp qua Đại tiểu thư!

Lúc này, một thanh âm vang lên từ một bên.

Người tới có dung mạo giống Tam tiểu thư đến bảy tám phần, mặc một bộ váy dài bông tuyết, dáng người thon dài, ngũ quan cân xứng, cực xinh đẹp!

Nữ tử nói khẽ:

Diệp Huyền cười nói:

Nói xong, hắn nhìn về phía Nhạc lão cách đó không xa.

Nữ tử khẽ gật đầu, sau đó nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

Diệp Huyền yên lặng.

Khác biệt với lúc trước, trên mặt đám người Dạ Lan không có sợ hãi, chỉ có kính!

Diệp Huyền nhìn thẳng Đại tiểu thư:

- Diệp công tử, việc này đối với ngươi cũng có chỗ tốt, nếu sau khi ta kiểm tra, món chí bảo kia không ở trong tay ngươi, như vậy từ giờ trở đi, rất nhiều thế lực sẽ không còn nhìn chằm chằm vào ngươi, mà bọn hắn sẽ nhìn chằm chằm vào Kiếm tông, chúng ta cũng như thế. Mà nếu như ngươi không phối hợp, rất nhiều thế lực sẽ lưỡng lự, bởi vì bọn hắn không muốn bị người lợi dụng, ngươi có hiểu rõ ý ta không?

Đại tiểu thư lại nói:

- Diệp công tử, giết nàng, ngươi có từng nghĩ qua sẽ làm sao để rời khỏi nơi này? Giết nàng, chúng ta sẽ tạm thời từ bỏ Kiếm tông, lập tức ra tay trả thù ngươi! Ngươi có từng nghĩ qua, ngươi còn có bằng hữu thân nhân, cho dù ngươi có thể trốn, thế nhưng bọn hắn có thể trốn sao?

Nhạc lão nhìn về phía Đại tiểu thư, khẽ gật đầu.

Đại tiểu thư cười nói:

- Ta vẫn còn muốn nhìn lại một lần, cũng là một lần cuối cùng, bởi vì có người nói với chúng ta, món chí bảo kia đã về lại trong tay ngươi, bảo chúng ta từ bỏ việc nhằm vào Kiếm tông.

- Vị cô nương này, vậy ngươi nói ta nên làm gì đây?

- Các ngươi đã điều tra về ta!

Diệp Huyền nói:

- Diệp công tử, mục tiêu của chúng ta không phải là ngươi, là món bảo vật kia! Mà trước lúc đó, chúng ta chỉ muốn xác nhận một chút, rốt cục món chí bảo kia có còn ở trên người ngươi hay không. Nếu không ở trên thân thể ngươi, như vậy, ta chính là bằng hữu. Nếu như ở trên thân thể ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý giao ra, vậy chúng ta cũng là bằng hữu.

- Để bọn hắn thối lui ra ngoài vạn trượng.

Nhạc lão nhíu mày:

- Diệp Huyền, ngươi không nên được voi đòi tiên.

Diệp Huyền không để ý tới Nhạc lão, mà cứ nhìn Đại tiểu thư như vậy.

Đại tiểu thư nhìn về phía đám người Nhạc lão:

- Các ngươi lui ra.

Nhạc lão có chút lưỡng lự, Đại tiểu thư lại nói:

- Lui ra!

Đám người Nhạc lão không dám vi phạm, ngay lập tức lui ra.

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi không có đan điền!

Một lát sau, nữ tử thu hồi tay phải, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

Hiện tại Giới Ngục tháp này đã có một chút ý thức, dưới tình huống nó chủ động ẩn nấp, người bình thường căn bản không thể phát hiện nó.

Đương nhiên, Giới Ngục tháp không hề bị phát hiện.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm Diệp Huyền, thần thức của nàng trực tiếp tiến vào trong cơ thể Diệp Huyền, giờ khắc này, hết thảy tình huống trong cơ thể Diệp Huyền đều bị nhìn rõ ràng.

Đại tiểu thư cười nói:

- Xem ra, Diệp công tử rất có lòng tin đối với bản thân.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Kiểm tra đi!

Đại tiểu thư đi đến trước mặt Diệp Huyền, tay phải của nàng kề sát ngực Diệp Huyền.

Rất nhanh, một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp bao phủ Diệp Huyền.

Mà lúc này, một thanh kiếm kề sát trên phần gáy của Đại tiểu thư.

Chỉ cần nữ nhân trước mắt này có chút dị động, kiếm của hắn sẽ xuyên thủng nữ nhân này trong nháy mắt.

Mà kiếm này, là Trấn Hồn Kiếm, một kiếm này chém xuống, nữ nhân này chắc chắn phải chết.

Cũng chỉ có như vậy, mấy người này mới hoàn toàn yên tâm, sau đó toàn lực nhằm vào Kiếm tông!

Như Đại tiểu thư này nói, hắn cần chứng minh, chứng minh món bảo vật kia không ở trên người hắn, chỉ có như vậy, những thế lực trong âm thầm kia mới có thể bỏ qua hắn.

- Kiểm tra đi!

Diệp Huyền buông Tam tiểu thư ra, hắn đi đến trước mặt Đại tiểu thư kia:

Diệp Huyền cùng Đại tiểu thư kia, còn có Tam tiểu thư.

Rất nhanh, giữa sân chỉ còn lại có ba người.

- Đúng!

Nữ tử liếc mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền lại lặng yên biến mất không thấy gì nữa.

Mà lúc này, đám người Nhạc lão xuất hiện trước mặt nữ tử.

Đại tiểu thư quay người nhìn về phía Thần Võ thành, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhạc lão trầm giọng nói:

- Đại tiểu thư, bảo vật kia có ở trên người hắn hay không?

Đại tiểu thư lắc đầu.

Nhạc lão nói:

- Vậy là ở trong tay Kiếm tông.

Đại tiểu thư nói khẽ:

- Lời người này nói, không thể tin hết.

Nhạc lão nhíu mày:

- Ý của Đại tiểu thư là có khả năng vẫn ở trên người hắn?

Đại tiểu thư gật đầu:

- Người này có chút thần bí, ta không nhìn thấu được hắn. Dĩ nhiên, vật kia, cũng có thể là ở trong tay Kiếm tông. Kiếm tông này làm như vậy, cũng có thể là muốn chuyển di ánh mắt của chúng ta.

Nhạc lão trầm giọng nói:

- Bắt Diệp Huyền lại trước?

Đại tiểu thư nói khẽ:

- Chúng ta đã mất đi cơ hội tốt nhất.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Tam tiểu thư:

- Đã nói với ngươi trăm ngàn lần, lúc đi ra bên ngoài, chớ có coi khinh người trong thiên hạ. Ngươi cảm thấy ngươi đủ lợi hại, nhưng vẫn luôn có người lợi hại hơn ngươi.

Tam tiểu thư mặt không biểu tình:

- Là ta chủ quan.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Đại tiểu thư:

- Rõ ràng là ngươi có thực lực giữ hắn lại, vì sao lại thả hắn đi!

Mấy người Nhạc lão cũng nhìn về phía Đại tiểu thư!

Đại tiểu thư nhìn về phía Thần Võ thành, nói khẽ:

- Hiện tại mạng hắn vẫn còn hữu dụng. Mặc kệ món bảo vật kia ở trong tay hắn hay là ở trong tay Kiếm tông, bọn hắn đều phải chết.

Nhạc lão nói khẽ:

- Đại tiểu thư muốn đối phó Kiếm tông trước, khi đó có thể lợi dụng Diệp Huyền này?

Đại tiểu thư gật đầu:

- Diệt Kiếm tông trước!

Tam tiểu thư đột nhiên nói:

- Vì sao không giết Diệp Huyền này trước tiên!

Đại tiểu thư nhìn về phía Tam tiểu thư:

- Giết hắn, tìm ai tới hỗ trợ chúng ta đối phó Kiếm tông?

Tam tiểu thư nhìn thoáng qua Đại tiểu thư:

- Đại tỷ, ngươi thật giỏi âm người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận