Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3461. Thần đạo văn minh! (3)



Chương 3461. Thần đạo văn minh! (3)




Cách nghĩ của Vũ Trần rất tốt.
Cũng rất chính xác!
Thế nhưng hiện thực lại rất tàn khốc!
Vụt!
Khoảnh khắc Vũ Trần động thủ, một thanh kiếm lập tức xuyên qua trán hắn ta!
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh!
Vũ Trần sững sờ.
Hắn ta bị kiếm đâm ư?
Nữ tử váy trắng đi đến trước mặt hắn ta: “Các ngươi tìm ta?”
Ánh mắt Vũ Trần tràn đầy vẻ khó tin: “Ngươi…”
Khoảnh khắc ấy hắn ta thực sự hoảng sợ!
Bởi lẽ hắn ta không hề phát hiện nữ tử váy trắng xuất kiếm kiểu gì!
Khoảnh khắc ấy hắn ta bừng tỉnh!
Nữ nhân trước mắt này có thể là cường giả Cửu đoạn!
Hắn ta không thể đối đầu với nàng!
Thế nhưng sao một nhân loại lại đạt đến Cửu đoạn cho được?
Lúc này, Quân Đế ở một bên đột nhiên run rẩy nói: “Tiền bối, ta và Thần Nhân tộc không có quan hệ gì hết!”
Nghe hắn ta nói vậy, Vũ Trần như bị sét đánh.
Tiền bối?
Quân Đế gọi nữ tử váy trắng là tiền bối ư?
Chẳng lẽ nàng là cường giả trên cả Cửu đoạn?
Chuyện này có thể xảy ra sao?
Nữ tử váy trắng liếc nhìn Quân Đế, Quân Đế vội vàng khom người.
Lúc nãy hắn ta cũng hống hách y hệt Vũ Trần.
Nhưng hiện giờ hắn ta chỉ còn một cánh tay thôi!
Hắn ta mà không khép nép lại thì có thể không chỉ là tay thôi đâu, mà đầu cũng mất luôn!
Nữ tử váy trắng đang định lên tiếng thì lúc này, không gian trước mặt nàng đột nhiên nứt ra. Ngay sau đó, một nam tử bước ra!
Thanh sam nam tử!
Thanh sam nam tử nhìn nữ tử váy trắng, hắn ta mỉm cười: “Đi thôi!”
Nữ tử váy trắng không đáp lời.
Thanh sam nam tử trầm giọng nói: “Chúng ta đã nói rồi mà, để hắn tự đi con đường của mình!”
Nữ tử váy trắng vẫn không đáp lời.
Thanh sam nam tử cười khổ: “Ngươi cứ không nỡ thế thì cuối cùng sẽ hại hắn đấy! Hiện giờ hắn càng lúc càng làm màu, vô hình chung càng lúc càng ỷ lại vào ngươi! Đây không phải chuyện tốt gì, ngươi nói xem?”
Nữ tử váy trắng trầm mặc một hồi rồi nói: “Đi thôi!”
Thanh sam nam tử gật đầu, hai người bèn rời đi. Lúc này, Quân Đế vội vàng nói: “Hai vị tiền bối, người ban nãy các ngươi nói… có phải là hậu bối của các ngươi không?”
Thanh sam nam tử đang định lên tiếng thì nữ tử váy trắng đột nhiên nói: “Ca ca của ta!”
Nói đoạn, nàng bèn lấy một bức vẽ ra, đó là bức vẽ Diệp Huyền.
Nữ tử váy trắng nhìn Quân Đế: “Đây là ca ca của ta, hiện giờ hắn vẫn chưa mạnh lắm, ngươi hiểu chưa?”
Quân Đế vội gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu!”
Thanh sam nam tử cạn lời.
Nữ nhân này lại chống lưng cho tiểu tử kia!
Nữ tử váy trắng còn muốn nói gì đó thì thanh sam nam tử bỗng bảo: “Đi thôi!”
Nữ tử váy trắng liếc nhìn hắn ta: “Sao ngươi phiền quá vậy?”
Thanh sam nam tử: “…”
Nữ tử váy trắng nhìn Quân Đế: “Hắn là một người rất lương thiện, đừng bắt nạt hắn!”
Quân Đế vội vàng nói: “Không dám! Từ nay về sau chuyện của Diệp thiếu chính là chuyện của ta! Ta và Diệp thiếu đồng sinh cộng tử!”
Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu, thanh sam nam tử ở bên cạnh đột nhiên bảo: “Không cần phải như vậy, cho tiểu tử kia chịu chút khổ cũng không có gì là không tốt!”
Quân Đế vội vàng nói: “Ta hiểu! Ta hiểu ý của tiền bối mà! Ta sẽ xuất hiện vào lúc quan trọng nhất, để Diệp thiếu vừa chịu chút khổ vừa không gặp nguy hiểm gì cả!”
Thanh sam nam tử nghe mà há hốc miệng.
Đậu má!
Ý của ta là vậy sao?
Hắn ta còn muốn nói gì đó, song nữ tử váy trắng bỗng bảo: “Đi thôi! Nơi này chán chết, đi tìm người để giết thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn hóa thành một đường kiếm quang và biến mất.
Tìm người để giết?
Thanh sam nam tử nhíu mày, hắn ta không nghĩ gì nhiều mà lập tức biến mất cùng.
Hai người vừa rời đi thì Quân Đế bèn thở phào một hơi. Có vẻ như hắn ta nhớ ra điều gì đó nên quay đầu nhìn Vũ Trần. Vũ Trần đang định lên tiếng thì hắn ta phất tay.
Uỳnh!
Ba người Vũ Trần lập tức bị diệt trừ!
Quân Đế liếc nhìn xung quanh, khẽ nói: “Lần đầu tiên thấy thế giới này lại nguy hiểm đến vậy…”

Bên trong tiểu tháp.
Dưới sự hướng dẫn của Ngạn Tri, tu vi của Diệp Huyền tiến bộ cực nhanh. Hiện giờ nếu xếp theo cảnh giới của Thần Nhân tộc thì hắn đã đạt đến Ngũ đoạn!
Cường giả Ngũ đoạn!
Dù ở Thần Nhân tộc thì hắn cũng thuộc tầm trung rồi!
Cộng thêm kiếm kĩ và Thanh Huyền Kiếm, thực lực thật sự của Diệp Huyền phải tương đương với Thất đoạn!
Có điều vậy vẫn chưa đủ đối với hắn!
Sau khi Diệp Huyền đạt đến Ngũ đoạn, Ngạn Tri lại bắt đầu không muốn dạy nữa!
Trên một tảng đá lớn nào đó, nàng ta nhìn Diệp Huyền: “Ngươi hoàn toàn không muốn đầu hàng Thần Nhân tộc!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy!”
Ngạn Tri trầm mặc.
Diệp Huyền nói: “Ngạn Tri cô nương, đừng nói mấy chuyện không vui nữa, chúng ta tiếp tục đi!”
Ngạn Tri liếc nhìn hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngạn Tri cô nương không muốn hả?”
Ngạn Tri trầm giọng nói: “Ta có lựa chọn nào khác không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không có!”
Ngạn Tri thở dài một hơi.
Quá xui xẻo!
Vậy mà bị người ta bắt!
Đúng là quá mất mặt!
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngạn Tri cô nương, ngươi là một người thông minh, ta không muốn đối xử với ngươi bằng một vài cách không được hay cho lắm! Thế nên ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Ngạn Tri gật đầu.
Phản kháng ư?
Nàng ta cũng nghĩ đến điều này rồi đấy.
Thế nhưng đường kiếm quang kia vẫn còn nằm trong cơ thể nàng ta, nàng ta không thể phản kháng được.
Trước đó sở dĩ nàng ta đồng ý với Diệp Huyền là bởi nàng ta muốn kìm chân Diệp Huyền, sau đó nghĩ cách để loai trừ đường kiếm quang trong cơ thể!
Tuy nhiên trong khoảng thời gian vừa qua, nàng nhận ra mình không thể loại trừ đường kiếm quang kia!
Khoảnh khắc ấy, nàng ta thực sự thấy hơi lo lắng!
Hết chương 3461.



Bạn cần đăng nhập để bình luận