Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 928: Hết Sức Vô Sỉ!

Cửa đại điện, Đường Ách đột nhiên đi đến bên cạnh Đường Thanh:

- Đại tỷ đang giúp Diệp Huyền!

Đường Thanh không nói gì.

Đường Ách cười nói:

- Ta nhìn ra được, gia chủ và chư vị trưởng lão không nhìn ra được sao?

Đường Thanh nhìn về phía Đường Ách:

- Nhị đệ, nếu bàn về đánh nhau, Đường tộc ta ngoại trừ tộc trưởng và vị Thất đệ kia ra, không có ai đánh thắng được ngươi, thế nhưng, nếu bàn về IQ, ngươi thật sự kém rất rất nhiều!

Đường Ách nhìn Đường Thanh:

- Các ngươi thật sự cảm thấy ta kém hơn lão Thất?

Nói xong, nàng quay người rời đi.

- Có lẽ ta không thể trở thành thế tử, thế nhưng, ta khẳng định sẽ sống lâu, mà Nhị đệ ngươi lại khác biệt, dã tâm của ngươi quá lớn, thực lực lại rất mạnh, thiên phú lại tốt, thế nhưng, ngươi không để ý đến một điểm, đó chính là ngươi không phải kẻ mạnh nhất, chỉ cần ngươi không phải kẻ mạnh nhất, ngươi cũng chỉ có thể làm đá mài đao cho người ta, mà nếu như ngươi không muốn làm đá mài đao, vậy thì kết cục của người sẽ bị thay đổi. Bởi vì phía trên tuyệt đối không cho phép gia tộc nội loạn! Ngươi hiểu chưa?

- Ngươi không kém hơn hắn, vì sao ngươi lại nhiều lần nhằm vào ta? Ngươi là heo sao? Nhằm vào ta có chỗ tốt gì? Học hỏi Diệp Huyền kia một chút đi, mặc dù nhiều khi hắn rất tiện, hết sức vô sỉ, thế nhưng, đầu óc kia, thật sự rất linh hoạt, người khác muốn tính toán hắn, cơ bản là không thể nào, trọng yếu nhất chính là hắn còn rất biết đánh nhau. Nếu như hắn ở Đường tộc ta, hắn nhất định sẽ là thế tử, không có lựa chọn thứ hai!

- Tộc trưởng và chư vị trưởng lão, tất cả mọi người đều nhìn ra được, thế nhưng, tất cả mọi người đều không nói, vì sao? Bởi vì hiện tại Đường tộc ta giao hảo với Diệp Huyền sẽ tốt hơn là trở mặt với hắn, giao hảo, có ích cho Đường tộc ta, mà ta, làm chuyện này là vì đứng trên lợi ích của Đường tộc ta, cho nên, ta đạt được sự ủng hộ của gia tộc và chư vị trưởng lão. Mà ngươi...

- Chúc mừng Đại tỷ, Đại tỷ, tiểu đệ ta đây vừa vặn có một món bảo vật thích hợp với Đại tỷ, còn xin Đại tỷ vui vẻ nhận lấy...

- Ngươi có ý tứ gì?

Tại chỗ, vẻ mặt Đường Ách có chút âm trầm.

Nói đến đây, nàng lắc đầu:

Đường Thanh cười nói:

Đường Thanh lắc đầu:

- Đường Ách ta, tuyệt không làm đá mài đao cho người khác!

Đường Ách cười khẽ:

...

Đúng lúc này, Đường Phong cách đó không xa đột nhiên bước nhanh đến trước mặt Đường Thanh, cười nói:

Đường Ách lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người Đường Thanh vừa nói vừa cười cách đó không xa, lãnh đạm nói:

Bên trong phế tích Võ viện.

Tông chủ Kiếm tông Việt Vô Trần chết trận, Vũ Vấn chết trận...

Hiện tại dồn chung Võ viện và Kiếm tông vào một chỗ cũng chưa tới 200 người, trong đó, cường giả Chứng Đạo cảnh chỉ còn lại hai người, Võ viện và Kiếm tông mỗi bên một người, mà cường giả Tri Đạo cảnh, chỉ còn lại có năm người, cường giả Đạo cảnh cũng chỉ có bảy người!

Sau khi Diệp Huyền trở lại Thần Võ Thành, Thần Võ Thành lúc này đã là một vùng phế tích, mặc kệ là Kiếm tông hay Võ viện, đều đã bị hủy sạch sành sanh trong cuộc đại chiến lúc trước!

Đặc biệt là đệ tử Kiếm tông, phải biết, trước khi chết, Việt Vô Trần đã giao lại Kiếm tông cho Diệp Huyền.

Thần Võ Thành.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua giữa sân, bốn phía là một mảnh bừa bộn, khắp nơi đều tản ra một mùi máu tươi gay mũi. Mà phía bên phải hắn không xa, chồng chất vô số cỗ thi thể, rất nhiều, hơn mấy trăm!

Trong lòng hết thảy kiếm tu Kiếm Tông, hiện tại Diệp Huyền chính là Tông chủ!

Mà bây giờ, cũng chỉ có Diệp Huyền mới có thực lực dẫn dắt Kiếm tông!

Mà lần này, Võ viện và Kiếm tông không chỉ bị hủy tông môn, còn tổn thất rất nhiều người!

Có thể nói, Võ viện và Kiếm tông đều tổn thất nặng nề, thảm nhất, cũng là thời khắc yếu đuối nhất từ lịch sử đến nay!

Phải biết, hiện tại Võ viện và Kiếm tông đều không còn bất cứ át chủ bài gì, ngay cả đại trận cũng không có nổi một tòa!

Giữa sân, đệ tử Võ viện và Kiếm tông đều đang nhìn Diệp Huyền bên trên phế tích.

Ngoại trừ hai người này, cường giả Đạo cảnh còn lại cũng là chết trận vô số!

Mà sau lưng Diệp Huyền, là An Lan Tú và Mạc Tà, còn có đám người Mặc Vân Khởi.

Người này, chính là Diệp Huyền!

Người Kiếm tông và người Võ viện đều ở đây, tất cả mọi người đều đang nhìn thiếu niên trước mặt không xa kia.

Tất cả đều là cường giả Võ viện và Kiếm tông ngã xuống trước đó!

Diệp Huyền dẫn theo mọi người đi đến phía trước đống thi thể kia, một cỗ thi thể ở trước nhất, chính là Việt Vô Trần.

Diệp Huyền nhìn thi thể của Việt Vô Trần rất rất lâu, cuối cùng, hắn nói khẽ:

- Việt tiền bối, máu của các ngươi sẽ không chảy vô ích, các ngươi, càng sẽ không chết vô ích!

Nói xong, hắn quay người nhìn về phía mọi người ở sau lưng:

- Trật Tự Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta, bởi vì bọn hắn nhất định sẽ trảm thảo trừ căn, thế nhưng, ta muốn nói, mặc kệ bọn hắn có buông tha chúng ta hay không, ngược lại Diệp Huyền ta tuyệt đối sẽ không buông tha bọn hắn. Người đã chết hôm nay, máu của bọn hắn sẽ không chảy vô ích, bọn hắn càng sẽ không chết vô ích, cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ta muốn Trật Tự Minh kia phải máu chảy thành sông, ta muốn Trật Tự Minh kia thây phơi thành đống, ta muốn thế gian này sẽ không còn Trật Tự Minh!

Thanh âm của Diệp Huyền tựa như sấm động, vang vọng trên mảnh phế tích này thật lâu không tiêu tan.

Sau khi mai táng tất cả mọi người, Diệp Huyền hạ lệnh trùng kiến Võ viện và Kiếm tông.

Đáng nói chính là Diệp Huyền đã trở thành Tông chủ Kiếm tông, mà viện trưởng Võ viện, cũng do Diệp Huyền đảm nhận!

Diệp Huyền gật đầu:

- Ngươi sẽ báo thù cho hắn, đúng không?

Liên Vạn Lý lại nói:

Diệp Huyền yên lặng.

- Lão đầu Vũ Vấn kia, là một người không tệ, nơi này, cũng là một địa phương tốt.

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

Liên Vạn Lý cười nói:

- Chiến tranh!

Diệp Huyền yên lặng.

Liên Vạn Lý lại nói:

- Từ Thanh Châu đi đến bây giờ, mỗi một chỗ đều có chiến tranh, có lớn, có nhỏ, rất rất nhiều, không bờ bến.

Diệp Huyền hỏi:

- Chán ghét chiến tranh?

Liên Vạn Lý nói khẽ:

- Chẳng qua là chán ghét có người chết đi!

- Đang suy nghĩ gì?

Diệp Huyền ngồi xuống bên cạnh Liên Vạn Lý, nói khẽ:

Liên Vạn Lý ngồi trên đỉnh núi, nàng nhìn chân trời phía xa, nơi đó, một đóa mây trắng phiêu đãng.

Diệp Huyền đi đến hậu sơn Võ viện, lúc này, Liên Vạn Lý đang nằm trên mặt đất, hai tay nàng đã khôi phục lại, nhưng thương thế vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Diệp Huyền cũng không cự tuyệt, trong tình huống hiện tại, Võ viện và Kiếm tông càng cần đoàn kết hơn nữa, bằng không, đừng nói đến báo thù, ngay cả việc trùng kiến Thần Võ Thành cũng không làm nổi.

Ban đầu Diệp Huyền hi vọng An Lan Tú có thể gánh vác, thế nhưng An Lan Tú lại cự tuyệt, lý do của nàng là hiện tại Võ viện và Kiếm tông nhất định phải ôm thành một đoàn, mà trong thời điểm này, chỉ có một người dẫn dắt là tốt nhất không thể nghi ngờ!

- Nhất định sẽ!

Liên Vạn Lý cười nói:

- Tính thêm ta nữa!

Diệp Huyền nói:

- Tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận