Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1631: Ta đến tìm sư phụ

Không thể không nói lúc này Diệp Huyền vẫn khá hoảng hốt.

Vì hiện tại, ngoại trừ chút thịt ngoài thân ra, hắn không có cách nào huy động được bất kỳ sức mạnh nào.

Mà nơi này chính là một trong tam đại cấm địa.

Không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào có nghĩa là gì? Có nghĩa là hắn ta thậm chí không có cơ hội trốn thoát!

Bạch y nam tử cũng thật ác độc!

Diệp Huyền hít sâu một hơi, liếc nhìn bốn phía. Bầu trời Vô Biên Địa Hạ thành này vẫn luôn âm u giống như sắp mưa, mang theo một cảm giác nặng nề áp lực.

Hắn đứng tại chỗ hồi lâu, mà trong khoảng thời gian này, tầng thứ chín cũng không nói gì nữa.

Sau khoảng nửa giờ, Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu cười: “Ta càng sống càng thụt lùi!”

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nói: “Tiểu tử, xem ra ngươi vẫn còn chút trợ giúp.”

Diệp Huyền gật đầu: “Vừa rồi ta đang suy nghĩ, có lẽ ta quá ỷ lại vào thực lực của mình.”

Nghĩ đến đây, trong thân thể Diệp Huyền, một tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên.

Tầng thứ chín nói: “Thông qua kiếm của ngươi, ta có thể cảm giác được tâm tình của ngươi đã phát sinh biến hóa.”

Thực lực và quyền lực giống nhau, đều sẽ làm cho người ta trầm mê, làm cho người ta dựa dẫm vào!

Tầng thứ chín giận dữ nói: “Cút!”

Lúc ở Thanh thành không yếu hơn hiện tại sao?

Tầng thứ chín nói: “Đó là thực lực của ngươi, ngươi dựa vào thì cũng không tính là sai, nhưng ngươi phải hiểu một điều, đại trượng phu sinh ra trong thiên địa nên ngửa mặt không sợ trời, cúi mặt không sợ đất, trong lòng bất cứ lúc nào cũng chớ sinh ra sự sợ hãi, cùng lắm thì chính là chết thôi, sợ cái gì?”

Một khi dựa vào, chính mình sẽ thành nô lệ của nó, trái tim không thể tự do.

Chính mình lúc đó cũng không có gì, nhưng mình cũng đâu sợ hãi gì?

Diệp Huyền có chút khó hiểu: “Tiền bối có ý gì?”

Lúc này, tâm tình của hắn hoàn toàn không giống với lúc trước, như lời nói của tầng thứ chín, đại trượng phu sinh ra trong thiên địa tại sao phải sống trong sợ hãi?

Đó là do mấy thanh kiếm trong Giới Ngục tháp phát ra!

Sợ cái con khỉ!

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, ngươi sợ nữ tử váy trắng không?”

Diệp Huyền cười ha ha, tiếp tục tiến về phía trước.

Tầng thứ chín này nhất định đã phát hiện ra gì đó!

Tầng thứ chín cười ha ha: “Không có, không có gì, ngươi đừng sợ, ngươi không gặp chút nguy hiểm nào đâu. Hiện tại ngươi thật sự rất an toàn, bốn phía cái gì cũng không có!”

Nói xong, hắn tiếp tục đi.

Đúng lúc này, tầng thứ chín đột nhiên cười khà khà.

Hắn cười nói: “Tiền bối, ngươi cho là như vậy có thể dọa ta sợ sao? Ta…”

Cùng lắm thì chết!

Diệp Huyền nhìn lão phụ: “Tiền bối?”

Lão phụ mặc một chiếc váy vải cực kỳ bình thường, phía trên phủ đầy mảnh vá, tóc nàng ta bạc trắng, lưng hơi còng, thoạt nhìn rất già.

Nói đến đây, âm thanh của hắn đột nhiên ngừng lại vì ở trước mặt hắn không xa, cũng chính là trước cửa thành có một lão phụ. Lão phụ cầm một cây chổi đang từ từ quét.

Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Tiền bối, ngươi cười gì vậy?”

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên nói: “Tiểu tử, ngươi đi chậm một chút, lão thái thái phía sau ngươi không theo kịp!”

Lão thái thái!

Diệp Huyền quay phắt người lại, phía sau trống không, không có ai cả!

Nghe nói vậy, da đầu Diệp Huyền có chút tê dại, mẹ nó, tuyệt đối có nguy hiểm!

Diệp Huyền nhún vai: “Ta sợ ai?”

Tầng thứ chín nói: “Đúng, là ta muốn dọa ngươi đấy. Tiểu tử, ngươi đừng sợ, thật sự không có gì cả!”

Diệp Huyền lạnh nhạt nói: “Tiền bối, ngươi muốn dọa ta sao?”

Lão phụ khẽ nói: “Nhiều năm rồi không có ai tới!”

Nói xong nàng ta ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Ngàn năm qua, ngươi là người thứ hai!”

Nụ cười này khiến Diệp Huyền có chút tê dại, vì trông nó hơi u ám.

Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối, ta đi dạo chút thôi.”

Lão phụ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, thân pháp thật sự khó lường.

Nàng nhìn Diệp Huyền ở khoảng cách gần như vậy, còn Diệp Huyền thì trông rất bình tĩnh, không có vẻ gì là sợ hãi.

Lão phụ nhìn Diệp Huyền: “Vào dạo?”

Hắn gật đầu: “Nghe nói nơi này vô cùng hung hiểm, cho nên tò mò muốn vào đi dạo.”

Lão phụ cứ nhìn chằm chằm hắn: “Thiếu niên, ngươi có biết ngươi rất yếu không?”

Diệp Huyền nhíu mày: “Yếu thì không thể vào dạo sao?”

Lão phụ nhìn hắn mà không nói gì.

Diệp Huyền do dự một chút rồi nói: “Thật ra ta đến tìm sư phụ của ta.”

Lão phụ híp mắt lại: “Sư phụ của ngươi?”

Thanh kiếm của nữ tử váy trắng!

Mà đúng lúc này Diệp Huyền đột nhiên lấy ra một thanh kiếm đưa tới trước mặt lão phụ.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta không biết, sau khi sư phụ ta đến thì chưa từng đi ra ngoài, ta không biết bây giờ nàng ta đang ở nơi nào.”

Lão phụ lạnh nhạt đáp: “Vậy có thể là chết rồi”

Diệp Huyền đột nhiên giận dữ nói: “Không thể nào!”

Lão phụ cười lạnh: “Vì cái gì không thể?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Sư phụ ta rất mạnh!”

Lão phụ lộ ra một tia châm chọc: “Ngươi cảm thấy rất mạnh, đó chỉ là do ngươi cảm thấy.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Đột nhiên lão phụ lắc đầu nói: “Cứ tưởng là một nhân vật gì đó khó lường, nhưng hiện tại xem ra chính là một tên ngốc.”

Vừa nói, tay phải của nàng ta vừa chậm rãi nắm chặt.

Lão phụ cười u ám: “Chỗ này ngàn năm qua chỉ có hai người tiến tới, sao thế, người còn lại là sư phụ của ngươi sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Không biết tiền bối đã từng gặp chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận