Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 554: Là Nam Nhân Thì Lăn Ra Đây

Nữ tử nhìn qua Diệp Huyền, do dự một chút, nói:

- Cho ta mượn mười vạn Tử Nguyên tinh!

Diệp Huyền hơi ngẩn người, sau đó lập tức bấm tay, một mai nạp giới bay tới trước mặt nữ tử, trong nạp giới, có mười lăm vạn Tử Nguyên tinh!

Lần này, nữ tử ngây người.

Diệp Huyền cười nói:

- Là cho ngươi mượn, cần phải trả!

Nữ tử nhìn qua Diệp Huyền:

- Ngươi tên gì?

- Ta là Vũ Tĩnh!

Một hồi sau, Diệp Huyền rời đi.

- Ta nhớ.

Diệp Huyền: “…”

- Diệp Huyền, Diệp trong thụ diệp, Huyền trong Diệp Huyền.

Vũ Tĩnh lãnh đạm nói:

Diệp Huyền sạm mặt lại, nữ tử này căn bản không nhớ tên hắn!

Một tôn Yêu thú hiện ra sau lưng Vũ Tĩnh, nó đưa mắt nhìn lên, trầm giọng nói:

Nữ tử gật nhẹ:

Diệp Huyền nói:

Vũ Tĩnh!

Tôn Yêu thú kia trầm mặc.

Nói xong, nàng nhìn qua Diệp Huyền:

Như Vũ Tĩnh nói, một vị Kiếm tiên trẻ tuổi như thế, dù là Đạo Nhất học viện cũng sẽ vô cùng trọng thị!

- Điện hạ, chúng ta đã đáp ứng Mục Xương kia!

- Mục Xương kia nói hắn là Kiếm hoàng, mà không phải Kiếm tiên. Giết Kiếm hoàng cùng Kiếm tiên, vốn là hai việc hoàn toàn khác nhau. Một vị Kiếm hoàng, học viện sẽ không coi trọng. Nhưng nếu là Kiếm tiên, ngươi thấy học viện sẽ bỏ qua?

Mục Xương lạnh lùng nhìn Vũ Tĩnh:

- Điện hạ suy nghĩ chu toàn!

- Thực lực chân thật?

- Người này trẻ vậy đã đạt tới Kiếm tiên, sau lưng nhất định có một thế lực khổng lồ, ta với hắn vốn không oán không cừu, cần gì phải vì ba vạn Tử Nguyên tinh mà kết thành tử thù, rước lấy phiền toái cho bản thân?

- Không biết thì thôi!

Lúc này, Vũ Tĩnh lại nói:

Mục Xương có chút âm trầm:

- Đây là ba vạn Tử Nguyên tinh, trả lại ngươi.

Nói xong, nàng bấm tay điểm tới, một mai nạp giới bay tới trước mặt Mục Xương:

Yêu thú kia khẽ gật:

Mục Xương nhíu mày:

- Ngươi có ý gì!

Vũ Tĩnh lắc đầu:

Đúng lúc này, một lão giả xuất hiện trước mặt Vũ Tĩnh không xa, người tới, chính là Mục Xương.

- Ngươi che giấu thực lực chân thật của hắn!

Vũ Tĩnh không chút biểu tình:

- Ngươi không giết hắn!

- Ngươi muốn nuốt lời

Vũ Tĩnh lạnh lùng nhìn Mục Xương:

- Nhân lúc ta còn chưa đổi ý, cút!

Nghe vậy, thần sắc Mục Xương liền trở nên khó coi, nhưng lão lại không dám nói thêm, bởi lão biết rõ thực lực nữ tử trước mắt.

Yên lặng một hồi, Mục Xương trầm giọng nói:

- Các hạ, có thể cho ta biết vì sao các hạ đổi ý không?

Vũ Tĩnh không để ý tới Mục Xương, quay người rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, thần sắc âm trầm của Mục Xương liền biến thành dữ tợn, một hồi sau, lão gằn giọng nói:

- Ta không tin, không đánh chết được ngươi!

Diệp Huyền cười nói:

Khi Diệp Huyền biến mất, tất cả cùng cảm thấy, nhất định là Diệp Huyền đã chết. Mà hiện tại, Diệp Huyền lại sờ sờ ra trước mặt bọn hắn.

- Ngươi không chết?

Một nam tử trong đó càng bật thốt:

Trên núi, Diệp Huyền vừa bay lên, đám Hách Liên Tiên nhìn thấy hắn liền ngây người.

Nghĩ tới người này, thần sắc Diệp Huyền liền trở nên âm lãnh.



Diệp Huyền rời Thâm uyên.

Không thể không nói, lần này thực sự có chút may mắn, còn hai mươi vạn Tử Nguyên tinh kia, hắn cũng cảm thấy đáng giá.

Hai mươi vạn Tử Nguyên tinh, kết giao một vị cường giả, đương nhiên là đáng giá.

Còn tiền, hắn cũng quá coi trọng.

Một người, nhiều khi phải học được buông bỏ, mới có được càng nhiều hơn.

Hơn nữa, nếu như đánh tới, sau đó hắn nhất định phải dùng tới Giới Ngục tháp, bởi dù chỉ riêng nữ tử kia, hắn cũng không nói chắc có thể đánh thắng, huống chi xung quanh còn có nhiều Yêu thú như vậy.

Mục Xương!

Nghĩ tới người này, Diệp Huyền lập tức trở nên âm lãnh.

Nói xong, nó quay người rời đi.

- Ta hiểu!

Tôn Yêu thú bên cạnh gật nhẹ:

- Truyền lệnh xuống, nếu hắn tới lấy trúc, nói chúng nó chớ ngăn cản, sau này gặp lại, cũng tận lực giúp đỡ một chút, hiểu?

Các không xa, Vũ Tĩnh đi vào sâu trong bóng tối, lại nhìn qua hai mai nạp giới trong tay, nói:

Nói xong, lão quay người biến mất.

- May mắn, may mắn! Hôm nay đám Yêu thú kia ăn chay, cho nên thả ta đi!

Đám người hung hăng có rút khóe miệng, gạt quỷ đi!

Hách Liên Tiên nhìn quanh:

- Ngươi thực sự không đơn giản!

Diệp Huyền cười cười:

- Hách Liên cô nương, ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện, Mục Xương, Mục đạo sư ở đâu?

Nghe vậy, Hách Liên Tiên liền híp mắt:

- Ngươi muốn làm gì?

Diệp Huyền cười nói:

- Không muốn làm gì, chỉ là tìm lão có việc cần xử lý!

Hách Liên Tiên đang muốn nói, một nam tử đột nhiên chỉ sang bên phải:

- Bên kia mười dặm, có một hạp cốc, trong hạp cốc là chỗ ở của các đạo sư, Mục Xương Mục đạo sư cũng ở đó!

Diệp Huyền ôm quyền:

- Đa tạ!

Nói xong, hắn quay người đi về hướng đó.

Hách Liên Tiên hơi chút do dự, cũng nhanh chân bước theo, mà mấy người còn lại, cũng vội vàng nối bước.

Rất nhanh, Diệp Huyền đi tới trước một hạp cốc, trong cốc có một dãy trúc gian, các trúc gian này đều rất lớn.

Diệp Huyền đứng trước sơn cốc, chân đạp đại địa, một thanh kim sắc Đại kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay, sau đó đột nhiên gầm thét:

- Lão cẩu Mục Xương, cút ra đây nhận lấy cái chết!

Thanh âm vừa vang, đám người Hách Liên Tiên theo sau lập tức ngây người.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn!

Mà Diệp Huyền hắn báo thù, sớm tối đã thấy lâu!

Đám Hách Liên Tiên ngây người nhìn Diệp Huyền, không thể tin được, Diệp Huyền lại công nhiên khiêu chiến đạo sư ngoại viện!

Chuyện này, đã rất rất lâu chưa từng phát sinh!

Thanh âm Diệp Huyền vừa dứt, xung quanh lập tức có người xuất hiện, những người này đều rất trẻ, cảnh giới thấp nhất cũng đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, rõ ràng, đều là học viên ngoại viện.

Mà hiện tại, những học viên kia đều tò mò đánh giá Diệp Huyền, biểu lộ mỗi người một kiểu, có cười trên nổi đau khổ của người khác, cũng có tò mò nghi ngờ, hoặc là mỉa mai cười lạnh.

Khiêu chiến đạo sư, bất kể thành công hay không, đều đắc tội cao tầng học viện.

Loại hành vi này, nhiều người cảm thấy tuyệt đối không sáng suốt!

Mà bản thân Diệp Huyền cũng rất rõ điểm này, có điều, hắn cũng biết, nếu không triệt để kết thúc, việc này sẽ không dừng lại ở đây!

Phải làm chuyện này lớn lên!

Đây là mục đích của hắn.

Rất nhanh, một lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, người tới, chính là Phong Cảnh!

Phong Cảnh nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi muốn làm gì?

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Ta muốn luận bàn với Mục đạo sư một chút, là phân sinh tử!

Phong Cảnh híp mắt:

- Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?

Diệp Huyền gật đầu:

- Biết!

Phong Cảnh trầm giọng:

- Giờ lập tức rời đi, ta có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không được!

Ánh mắt Phong Cảnh lạnh xuống:

- Xem ra, ngươi không nhớ lời lão phu nói.

Diệp Huyền khẽ cười:

- Lời Phong đạo sư, ta tự nhiên vẫn nhớ. Nhưng ta vừa tới học viện, đã bị người nhắm vào. Đầu tiên là ba tên Phá Không cảnh vây công, sau đó lại là cường giả thần bí dưới đáy vực xuất thủ, nếu không phải do ta có mấy phần thủ đoạn bảo mệnh, sợ là đã sớm thi cốt vô tồn!

Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn vào trong cốc:

- Mục Xương, không phải ngươi muốn ta chết sao? Diệp Huyền ta ở đây cho ngươi một cơ hợi, làm nam nhân thì con mẹ nó ra đây, đừng chơi mấy trò lén la lén lút.

Phong Cảnh còn muốn nói thêm, đúng lúc này hai lão giả xuất hiện.

Một trong đó, chính là Mục Xương, mà người còn lại mặc một bộ hắc bào, sắc mặt có chút lạnh.

Mục Xương gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Thế nào, cha mẹ ngươi không dạy ngươi cái gọi là tôn ti sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận