Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1749: Khó vậy sao?

Thiên khiển!

Xét trên một góc độ nào đó, Thiên Tuyển Chi Tử đại diện cho Thiên Đạo.

Kẻ giết Thiên Tuyển Chi Tử chắc chắn sẽ phải chịu thiên khiển.

Thế nhưng Diệp Huyền lại chẳng bị sao cả.

Thực ra, khoảnh khắc Thiên Tử bị giết chết, tầng mây đen kéo đến kia có lẽ chính là thiên khiển. Thế nhưng không biết vì sao mà mây đen lại biến mất.

Chỉ có hai trường hợp. Thứ nhất là Thiên Đạo đã từ bỏ việc trừng phạt Diệp Huyền. Thứ hai, do kiêng dè điều gì đó nên Thiên Đạo mới không trừng phạt hắn.

Dù là trường hợp nào thì đều ngụ ý rằng Diệp Huyền không phải một người đơn giản!

Lúc này, Lâm Ma bỗng nhiên nói: “E là Nhậm Bình Sinh không chịu để yên đâu!”



Có thể nói, nếu không có huyết mạch chi lực áp chế Thiên Đạo Ý Chí thì hắn hoàn toàn không thể đánh lại Thiên Tử. Đương nhiên, Thiên Tử cũng chắc chắn không làm gì được hắn!

Nói đoạn, hắn ta nhìn xuống phía dưới: “Bảo mọi người trong tộc đừng chọc vào hắn!”

Hôm trước đấu với Thiên Tử đã giúp hắn nhận ra một điều, rằng bản thân hắn vẫn còn rất nhiều yếu điểm.

Lâm Ma trầm mặc một hồi rồi đáp: “Hiện giờ ta vẫn chưa nhìn thấu được hắn!”

Có thể nói, nếu không có huyết mạch chi lực thì Thiên Tử không thể làm gì được hắn, mà hắn cũng chẳng làm gì được Thiên Tử.

Vô Hy mỉm cười: “Đương nhiên hắn ta sẽ không chịu để yên rồi! Một Thiên Tuyển Chi Tử đã bị giết tạo thành tổn thất vô cùng lớn! Có điều, Diệp Huyền cũng không phải một người đơn giản, tóm lại đây là chuyện tốt đối với chúng ta!”

Dẫu sao thì hắn không chỉ có Tu Di Thuẫn, Chúc Long giáp mà còn có cả Thiên Địa Tráo mà Tiểu Đạo cho hắn cùng bất tử chi thân!

Vô Hy khẽ gật đầu: “Ta cũng không thể nhìn thấu!”

Nói đến đây, hình như Vô Hy nhớ tới điều gì đó mà quay đầu nhìn Lâm Ma: “Ngươi thấy Diệp Huyền thế nào?”

Bên trong một tiểu viện, Diệp Huyền ngồi khoanh chân trên mặt đất.

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, mỉm cười: “Chắc là tiền bối có ý nghĩ sâu xa nào đó!”

Dứt lời, hắn ta bèn biến mất.

Tầng thứ chín nói: “Ta chỉ muốn xem xem hắn ta sẽ lựa chọn như thế nào mà thôi.”

Nhất là bất tử chi thân. Xét trên một góc độ nào đó thì bất tử chi thân khá giống với Thiên Đạo Ý Chí, chúng đều có thể đạt đến hiệu quả vô địch trong một khoảng thời gian ngắn!

Đúng lúc ấy, tầng thứ chín bỗng lên tiếng: “Ngươi có biết tại sao hôm ấy ta lại bảo ngươi cứu hắn ta không?”

Diệp Huyền lắc đầu, mỉm cười: “Tiền bối, giờ ngươi thần bí quá nhỉ.”

Tầng thứ chín đáp: “Đúng vậy!”

Tầng thứ chín nói: “Đúng vậy!”

Tầng thứ chín đáp: “Hắn ta có thể lựa chọn kết giao bằng hữu với ngươi, thế nhưng hắn ta không làm như vậy!”

Đệ Cửu Lâu nói: “Chủ Tể cảnh chính là chủ tể của tự thân, cắt đứt nhân quả kiếp trước, đồng thời che giấu thiên cơ, không để nhân quả dính dáng đến mình, tự chủ cuộc đời của mình. Hơn nữa, Chủ Tể cảnh còn có mười mấy vạn thọ nguyên. Mặc dù không trường sinh nhưng cực kì kinh khủng! Mười mấy vạn năm cơ mà! Những người mà ngươi quen biết như A La, Ác Ma chi chủ, Thần Đế, cả độc cước nữ tử ở Vô Biên Địa Hạ thành, Đạo Chủ và tộc trưởng Thiên Ma tộc trước đó đều là Chủ Tể cảnh đấy.”

Diệp Huyền hỏi: “Là sao cơ?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thoát li đại đạo, không nằm trong phạm vi của đại đạo!”

Tầng thứ chín trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Tương truyền đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, nhân độn kì nhất, tức là giữa trời đất, mọi thứ vận hành và phát triển theo năm mươi quy luật, còn Thiên Đạo thì có bốn mươi chín quy luật, quy luật còn lại bị giấu đi chính là thiên cơ. Nó nằm ngoài đại đạo, thoát li đại đạo, không nằm trong phạm vi của đại đạo. Mà cảnh giới này chỉ thuộc về truyền thuyết, bởi lẽ rất ít người có thể đạt tới trình độ thoát li đại đạo, không nằm trong phạm vi của đại đạo. Có điều, không phải rất ít người mà là gần như chưa từng có ai đạt đến trình độ này.”

Diệp Huyền hỏi: “Thế Độn Nhất cảnh thì sao?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối muốn hắn ta kết giao với ta ư?”

Diệp Huyền lại nói: “Mong tiền bối nói rõ hơn!”

Tầng thứ chín trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Theo như ta được biết thì trên Luân Hồi cảnh còn có hai cảnh giới nữa, lần lượt là Chủ Tể cảnh và Độn Nhất cảnh trong truyền thuyết.”

Diệp Huyền chau mày: “Chủ Tể cảnh? Độn Nhất cảnh?”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì tầng thứ chín lại bảo: “Ngươi cũng đừng hỏi tại sao, ta chỉ có thể nói với ngươi là người đó cho hai người các ngươi một lựa chọn, ngươi ra tay hay không ra tay thì sau này đều sẽ chịu ảnh hưởng không hề nhỏ. Tóm lại, sau này ngươi sẽ hiểu sự lựa chọn ngày hôm nay.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, trên Luân Hồi cảnh còn có cảnh giới khác đúng không?”

Luân Hồi cảnh!

Tầng thứ chín nói: “Ngươi mau chóng đạt đến Luân Hồi cảnh đi!”

Tầng thứ chín nói: “Cảnh giới này chỉ có ở trong truyền thuyết. Dù sao thì trong các cường giả mà ta gặp từ trước đến nay, dù có là A La thì cũng chưa đạt đến trình độ này.”

Diệp Huyền bỗng nhiên hỏi: “Thế nữ tử váy trắng thì sao?”

Tầng thứ chín trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ta không biết nữa.”

Diệp Huyền khẽ chau mày: “Ngươi không biết ư?”

Tầng thứ chín nói: “Bởi vì nàng ta chỉ cần một đường kiếm đã giết được người, hoàn toàn không đoán được thực lực và cảnh giới của nàng ta.”

Diệp Huyền: “…”

Tầng thứ chín lại nói: “Hiện giờ ngươi đang ở Nhân Quả cảnh, phải đạt đến Luân Hồi cảnh. Chuyện này cũng khó đấy, nhưng mà ta cho ngươi biết, từ Luân Hồi cảnh lên Chủ Tế cảnh mới là khó khăn thật sự, khó đến mức khiến người ta tuyệt vọng ấy!”

Diệp Huyền hỏi: “Khó vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận