Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1089: Người thực sự kiêng dè

Hai mắt lão giả lưng còng híp lại: “Ngươi biết cũng không ít nhỉ!”

Diệp Huyền cười đáp: “Ta vẫn hơi không hiểu được, các ngươi giết ta rồi vậy Ngũ Duy chí bảo rốt cuộc thuộc về ai? Là bốn nhà các ngươi hay là Thần Điện sau lưng các ngươi?”

Lão giả lưng còng lắc đầu: “Lúc này ngươi đừng chơi mấy thủ đoạn nhỏ này! Về phần chia thế nào, chúng ta sẽ bàn bạc sau!”

Nói xong, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi có hai sự lựa chọn, thứ nhất gọi người sau lưng ngươi ra liều chết với bọn ta, thứ hai, giao Ngũ Duy chí bảo đó và thần kiếm của Kiếm Vũ môn ra!”

Diệp Huyền cười bảo: “Sau khi ta giao ra các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Lão giả lưng còng chỉ nhìn Diệp Huyền mà không nói gì cả.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn bốn người, cười nói: “Thật ra, cho dù là thế nào thì các ngươi cũng sẽ không để ta sống, đúng chứ?”

Lão giả lưng còng gật đầu: “Đúng!”

Nếu không phải Ngũ Duy chí bảo thật sự quá mê người thì bọn họ cũng không bằng lòng đối địch với loại cường giả ở cấp bậc này.

Ầm!

Nữ tử váy trắng sau lưng Diệp Huyền này thật sự quá thần bí!

Nghe vậy, lão giả lưng còng hơi gật đầu, hắn ta vung tay phải.

Nghe được lời của hắn, lão giả lưng còng nhìn qua, hắn ta chỉ nhìn như vậy chứ không hề ra tay!

Kiếm quang!

Diệp Huyền nhún vai: “Vậy còn nói gì nữa? Chiến?”

Toàn bộ đại điện Kiếm tông bát chợt sụp đổ.

Về phần Diệp Huyền, hắn ta cũng không hề kiêng dè gì, người mà hắn ta kiêng dè là người sau lưng Diệp Huyền kia kìa!

Chiến!

Đúng lúc này, lão tổ của Kiếm Vũ môn: Trần Biệt Giang đột nhiên nói: “Còn muốn do dự gì nữa?”

Cùng với sự xuất hiện của bốn đường kiếm quang này, một mảnh kiếm khí trực tiếp xuất hiện quanh người đám người Diệp Huyền!

Thần bí đến mức bọn họ không thể không kiêng dè!

Kiếm trận!

Mà sau khi đại điện Kiếm tông sụp đổ, đột nhiên xung quanh bốn người Diệp Huyền xuất hiện bốn cột sáng!

Bốn đường kiếm quang lao vút lên trời, lọt thẳng vào tầng mây!

Mà trong nháy mắt lão giả lưng còng ra tay, Diệp Huyền cũng bất ngờ rút kiếm chém một đường.

Lão giả lưng còng không phí thêm nửa lời vô nghĩa nào nữa, hắn ta chợt tung một chưởng ra!

Một tiếng vang dội chợt vang lên, ngay sau đó cả người Diệp Huyền trực tiếp bay ngược ra sau, một lần này đập thẳng lên bức tường kiếm khí đó.

Lão giả lưng còng không thay đổi vẻ mặt: “Nếu đoán không lầm thì người của ngươi chắc hẳn đang ở quanh đây, đúng không?”

Vẻ mặt của ba người còn lại đều hơi đề phòng!

Diệp Huyền cười bảo: “Đối phó với bốn người bọn ta mà bày ra trận thế lớn như vậy sao?”

Người mà bọn họ kiêng dè thật sự là nữ tử váy trắng phía sau hắn!

Diệp Huyền quả thật là yêu nghiệt hơn nữa còn vô cùng yêu nghiệt, nhưng bây giờ hắn vẫn còn quá trẻ, vẫn chưa thể tạo thành mối đe dọa gì cho bọn họ được!

Lần này, mục đích của bọn họ thật sự không phải hắn!

Diệp Huyền nhìn lão giả lưng còng: “Ngươi đoán xem!”

Ầm!

Toàn bộ bức tường kiếm khí chấn động dữ dội, Diệp Huyền rơi xuống đất!

Lão giả lưng còng đó đánh bay Diệp Huyền bằng một chưởng xong cũng không hề ra tay nữa, mà quay người liếc mắt nhìn xung quanh!

Một chưởng này vừa ra không gian xung quanh đã trực tiếp bị đánh vỡ!

Ầm!

Một đường kiếm quang chém thẳng xuống, bổ vỡ tất cả!

Vút!

Tuy bọn họ đã chuẩn bị sẵn nhưng đối với loại cường giả ở cấp bậc này, bọn họ vẫn không dám có một chút coi thường nào!

Thế nhưng, xung quanh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì cả!

Lão giả lưng còng híp hai mắt lại, hắn ta quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa: “Ngươi không gọi người của mình ra sao?”

Cách không xa, Diệp Huyền lau máu tươi bên khóe miệng, đột nhiên cả người hắn biến mất.

Vút!

Một tiếng kiếm minh bất chợt vang vọng trong sân.

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Trong nháy mắt Diệp Huyền biến mất đó, con ngươi của lão giả lưng còng co rút, hai tay hắn ta chập lại, một lần này trực tiếp hợp thành một đường kiếm quang!

Thế nhưng, mũi kiếm kia lại vẫn đâm vào mi gian của hắn ta nửa tấc!

Máu tươi bắn thẳng ra!

Mà đúng lúc này, đột nhiên trong sân vang lên tiếng rống giận của Diệp Huyền: “Trấn Hồn!”

Vừa dứt lời, một luồng sức mạnh thần bí đã trực tiếp bao phủ lão giả lưng còng.

Nhất Kiếm Định Hồn!

Ngay một khắc bị sức mạnh thần bí này bao phủ, sắc mặt của lão giả lưng còng lập tức thay đổi nhanh chóng, hắn ta chợt quát lên một tiếng giận dữ.

Ầm!

Cả người lẫn kiếm của Diệp Huyền bị đánh bay, chẳng qua còn chưa bay được bao xa thì An Lan Tú đã xuất hiện sau lưng hắn, một bàn tay của nàng dán lên lưng hắn.

Ầm!

Diệp Huyền dừng lại nhưng An Lan Tú lại bị đánh lùi mấy chục trượng!

Hắn ngẩng đầu nhìn về vị trí của lão giả lưng còng phía xa, lúc này, cơ thể hắn ta đang chấn động dữ dội, một luồng sức mạnh thần bí đang không ngừng phân giải linh hồn của hắn ta!

Cùng lúc đó, máu tươi vẫn chảy thẳng ra từ mi gian của lão giả lưng còng!

Đúng lúc này, đột nhiên hắn ta dán bàn tay vào lồng ngực mình: “Trấn!”

Vừa dứt lời…

Ầm!

Một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên bùng phát ra từ trong cơ thể của hắn ta, ngay sau đó cơ thể lão giả lưng còng dần dần khôi phục lại bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận