Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 460: Nhiệm Vụ!

Chiến Thiết có chút trợn mắt hốc mồm:

- Ngươi nghiêm túc sao?

Diệp Huyền gật đầu:

- Nghiêm túc đó!

Chiến Thiết đột nhiên phẫn nộ:

- Cút, mau cút!

Diệp Huyền cười hắc hắc, đi tới trước mắt Chiến Thiết, cười nói:

- Sư thúc, hai thứ này là do ngài chế tạo, đương nhiên phải do ngài đặt tên mới đúng!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Kiếm chém ra, vô hình vô tích!

Chiến Thiết lãnh đạm nói:

Diệp Huyền trực tiếp về Vân Kiếm phong, hậu sơn, Diệp Huyền cõng Kiếm hạp, đứng tại chỗ, đột nhiên một đạo kiếm quay từ sau lưng bắn ra, sau một khắc, một phiến lá trên cây cổ thụ cách chừng trăm trượng rơi xuống.

Diệp Huyền vội nói:

Hiện tại, dù không cần đánh lén, hắn cũng có thể chiến một trận với Chân Ngự Pháp cảnh.

Chiến Thiết nhìn qua Diệp Huyền, sau đó nói:

Giờ phút này, hắn đã có chút rung động, Kiếm hạp cộng phi kiếm, tốc độ còn nhanh hơn trước cả chục lần!

- Thật tốt, Ám Thương cùng Kinh Hồng, sư thúc đặt tên thật tốt!

- Kiếm hạp này tạo bởi ám kim đặc biệt, mà lại do Thương Kiếm tông ta tạo ra, vậy gọi là Ám Thương đi! Còn kiếm này, mảnh còn hơn cánh ve, tựa như vô hình, vậy gọi Kinh Hồng!

Diệp Huyền vội thi lễ thật sâu, chờ Chiến Thiết vào phòng, hắn mới quay người rời đi.

- Tới Thương Kiếm điện!

- Chớ làm nhục chúng nó!

Nói xong, lão quay người biến mất.

Trước đó, phi kiếm của hắn có thể uy hiếp được Ngự Pháp cảnh, nhưng với Ngự Pháp cảnh chân chính, lại không có mấy tác dụng. Mà hiện tại, tốc độ cùng uy lực phi kiếm này, đã hoàn toàn có thể uy hiếp được Ngự Pháp cảnh chân chính!

Đúng lúc này, một lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, lão giả nhìn Diệp Huyền:

Nói xong, hắn đưa tay chỉ sang nam tử bên cạnh:

Nhìn thấy Diệp Huyền tới, hai người đều nhìn Diệp Huyền, Nam Cung Ngạn mỉm cười:

Thấy thế, Thương Càng nhìn qua Diệp Huyền, cũng hoàn lễ:

Chỉ một chốc, Diệp Huyền đã tới trong điện, trong điện, hắn còn thấy hai người khác, một trong đó, chính là Nam Cung Ngạn.

Ba người nhìn nhau cười một tiếng.

Diệp Huyền thu phi kiếm cùng Kiếm hạp, sau đó đi thẳng tới Thương Kiếm điện.

Ba người hàn huynh một hồi, Trần Bắc Hàn đột nhiên đi tới, nhìn ba người nói chuyện hòa hợp, Trần Bắc Hàn cũng âm thầm gật đầu, sau đó nhìn qua Diệp Huyền, ánh mắt hiện vẻ tán thưởng.

Hắn tin tưởng, người cực phẩm như Lam Vũ, sẽ rất hiếm!

Diệp Huyền hiểu rõ, trong Thương Kiếm tông nhất định cũng có tranh đấu, đặc biệt là trong thế hệ trẻ, mà mục đích hắn tới Thương Kiếm tông, không phải là vị trí tông chủ. Cho nên, với hắn mà nói, có thể giữ được mối quan hệ hữu hảo với mọi người, thì phải tận lực giữ lấy!

Mà một người khác, là một nam tử chừng hai mốt tuổi, mặc một bộ áo dài đen, thân thể thẳng tắp, trong tay cầm một thanh kiếm!

- Đều là đồng môn, ngày sau nên chiếu cố lẫn nhau, nếu có việc cần, cứ nói một tiếng là được!

Diệp Huyền cười nói:

- Nhất định!

- An huynh tới, tới, ta giới thiệu một chút!

- Bái kiến Thương Càng sư huynh!

Diệp Huyền nhìn người gọi là Thương Càng, thi lễ:

- Thương Càng sư huynh!

Người trẻ có tài, lại không tự ngạo, thực sự khó được!

Trần Bắc Hàn đưa mắt nhìn ba người:

- Gọi ba người các ngươi tới đây, chính là có nhiệm vụ cần các ngươi làm!

Nói xong, hắn ngồi lên chủ vị, lại nói:

- Chuyện giữa Thương Kiếm tông ta cùng Hộ Giới minh thế nào, các ngươi cũng rõ. Nhiệm vụ lần này, là để ba người các ngươi đại biểu Thương Kiếm tông, tới Vạn Thú sơn mạch, Thiên Âm tông, cùng với Cổ Vu tộc!

Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Đi để làm gì?

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Tìm bọn hắn thương nghị chuyện kết minh!

- Ta nghĩ, ba chúng ta nên tách ra!

Thương Càng đột nhiên nói:

Diệp Huyền cùng Nam Cung Ngạn khẽ gật, nếu ba bọn hắn không thể khiến người ta hài lòng, việc kết minh sẽ không thể thành công!

- Ba chúng ta, trách nhiệm trọng đại!

Lúc này, Thương Càng đột nhiên nói:

Không nói đâu xa, chỉ riêng bảy vị Kiếm tiên lộ ra ngoài, đã đủ nói lên hết thảy.

- Vì sao lại phái ba người chúng ta đi? Là để rèn luyện sao?

Thương Càng nói khẽ:

- Nếu ta đoán không sai, ngoài việc để chúng ta rèn luyện, cũng là muốn để ba thế lực kia, thấy được thế hệ trẻ Thương Kiếm tông ta!

- Vì sao?

Nam Cung Ngạn có chút không hiểu.

Thương Càng cười nói:

- Một tông môn, thứ quan trọng nhất là nội tình cùng truyền thừa. Nếu không có người kế tục, tông môn này dù có nội tình mạnh cỡ nào, cũng sớm muộn phải xuống dốc. Tông môn để ba chúng ta đi, rõ ràng là muốn để các thế lực kia thấy, Thương Kiếm tông ta, có người kế tục!

Nghe vậy, Nam Cung Ngạn cùng Diệp Huyền liền hiểu!

Lần này ra ngoài, khẳng định có nguy hiểm, mà nguy hiểm này cũng chính là đẻ rèn luyện. Nhiệm vụ lần này, kỳ thực là để các thế lực thấy thế hệ trẻ Thương Kiếm tông đạt tới mức nào, bởi nội tình Thương Kiếm tông, không cần nhìn cũng đã thấy!

Bên ngoài, Nam Cung Ngạn trầm giọng nói:

Ba người Diệp Huyền đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay người ra khỏi đại điện.

- Hiện tại lập tức xuất phát.

Trần Bắc Hàn không nói thêm, phất tay:

Ba người Diệp Huyền có chút khiếp sợ, chuyện kết minh là đại sự, lại để ba người bọn hắn đi?

Kết minh!

Nam Cung Ngạn hỏi:

- Vì sao?

Thương Càng trầm giọng nói:

- Thứ nhất, như vậy sẽ nhanh hơn, ba người vừa hay đi ba nơi. Thứ hai, ba người mà đi cùng, sẽ tạo thành mục tiêu lớn, lần này ra ngoài, Hộ Giới minh nhất định không bỏ qua.

Nói tới đây, hắn cười đắng:

- Coi như một người nào đó gặp chuyện, ít nhất còn có hai hy vọng khác!

Diệp Huyền cười nói:

- Thương Càng sư huynh chớ bi quan, Hộ Giới minh này cũng không có gì đáng sợ.

Thương Càng lắc đầu:

- Đó là do ngươi chưa hiểu bọn hắn, tóm lại, tuyệt không thể khinh thị, Hộ Giới minh có thể sừng sững không ngã, đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.

Diệp Huyền khẽ gật, điều này cũng đúng, mặc dù hắn đã gặp Lục tôn chủ, nhưng chỉnh thể Hộ Giới minh thế nào, hắn cũng chưa từng thấy qua.

Hộ Giới minh, vẫn là một điều bí ẩn!

Thương Càng đột nhiên nói:

- Ta từng rèn luyện ở Vạn Thú sơn mạch, cho nên lần này ta sẽ tới Vạn Thú sơn mạch, còn các ngươi!

Nam Cung Ngạn nói:

- Ta đi Thiên Âm tông, tỷ ta ở Thiên Âm tông, qua bên đó vừa hai gặp nàng!

Diệp Huyền cười nói:

- Vậy ta đi Cổ Vu tộc!

Thương Càng trầm giọng nói:

- An huynh, Cổ Vu tộc tương đối thần bí, cũng tương đối quá dị, hay là, để ta đổi với ngươi?

Diệp Huyền cười nói:

- Không sao, ta vốn tốt tính, vừa hay đối ứng với tính quái dị của bọn hắn!

Thương Càng cười nói:

- Hai vị sư đệ, bảo trọng! Nhớ kỹ. Tùy thời dùng Truyền Âm thạch liên hệ. Hôm nay ba chúng ta cùng rời tông, ngày khác nhất định có thể cùng trở về!

Nói xong, hắn quay người ngự kiếm phóng đi.

Kiếm hoàng!

Thương Càng này cũng là Kiếm hoàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận