Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3260: Thôi xong

Nữ tử váy trắng ngẩng đầu nhìn bầu trời, không gian trên trời đột nhiên nứt vỡ. Tiếp đó, một hắc y lão giả bước ra. Lão giả này vừa xuất hiện thì không gian bốn phía đã rung chuyển. Cùng lúc đó, cả trời đất lập tức trở nên hoan ảo!

Trời đất này không chịu được lão giả kia!

Nhìn thấy hắc y lão giả, sắc mặt Dữ Mục ở một bên lập tức thay đổi: "Mộ thúc, mau đi đi!"

Hắc y lão giả liếc nhìn Dữ Mục, sau đó nhìn nữ tử váy trắng: "Tại hạ là Lâm Mộ, cung phụng của Thiên Yêu Quốc. Cô nương, Dữ Mục là con gái quốc chủ Thiên Yêu Quốc chúng ta, mong cô nương hãy nể mặt Thiên Yêu Quốc..."

"Thiên Yêu Quốc?"

Nữ tử váy trắng nhíu mày: "Cái thứ gì thế?"

Hắc y lão giả nhìn chằm chằm vào nàng: "Với thực lực của cô nương chắc chắn cô nương không thể chưa nghe đến Thiên Yêu Quốc!"

Nữ tử váy trắng nhìn hắc y lão giả: "Thiên Yêu Quốc ở chỗ nào? Chỉ hướng đi!"

Lúc này, Dữ Mục đột nhiên vội vàng nói: "Tiền bối, ta đã trả giá xứng đáng rồi, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ hay sao?"

Nữ tử váy trắng nhìn nàng ta: "Ta vẫn chưa giết đã!"

Nữ tử váy trắng lại lắc đầu: "Ta thích không bao giờ nhìn mặt nhau hơn!"

Dữ Mục sững sờ, đoạn bảo: "Thế tại sao ngươi..."

Sắc mặt Dữ Mục ở một bên lập tức thay đổi: "Mộ thúc, không được nói! Thực lực của nữ tử này nằm ngoài nhận thức của chúng ta, không được để nàng ta đến Thiên Yêu Quốc!"

Nàng vẫn chưa giết đã ư?

Chỉ phương hướng!

Vẫn chưa giết đã!

Hắc y lão giả trầm giọng nói: "Cô nương, ngươi hạ thủ lưu tình, sau này còn dễ nhìn mặt nhau!"

Nghe nữ tử váy trắng nói vậy, tiểu tháp trong cơ thể Diệp Huyền đột nhiên nói: "Dập khuôn..."

Nữ tử váy trắng gật đầu: "Thực ra là đủ rồi!"

Suy nghĩ của Thanh Nhi có hơi nguy hiểm!

Nói đoạn, nàng bèn chuẩn chuẩn bị ra tay.

Dữ Mục nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng, sau đó nhìn Diệp Huyền: "Diệp công tử, mạng của ta có thể kết thúc tất cả không?"

Nàng vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều sững sờ.

Nàng đã giết biết bao người rồi!

Dữ Mục lại nói: "Họa không liên quan đến người nhà!"

Người duy nhất có thể thay đổi suy nghĩ của nữ tử váy trắng chính là Diệp Huyền!

Diệp Huyền mỉm cười: "Chẳng lẽ ngươi không muốn sống à?"

Chớ có thử nói đạo lí hay nhân nghĩa gì với nữ tử này, tất cả đều vô dụng!

Diệp Huyền cười ha ha: "Thanh Nhi nhà ta vô địch, nếu các ngươi muốn báo thù thì cứ việc đi tìm nàng ấy!"

Lúc này coi như nàng ta đã hiểu!

Nói đoạn, nàng bèn xòe tay ra, đường kiếm quang trên trán Dữ Mục bèn quay lại trong lòng bàn tay nàng.

Nữ tử váy trắng liếc nhìn nàng ta: "Đi đi!"

Dữ Mục: "..."

Không có một chút tác dụng nào cả!

Dữ Mục nhìn Diệp Huyền: "Tại sao?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Dữ Mục cô nương, giữa ta và ngươi có thù oán gì sâu đậm hay sao?"

Dữ Mục lắc đầu: "Không có! Có điều ngươi không sợ sau này ta sẽ báo thù ngươi sao?"

Nghe Dữ Mục nói vậy, Diệp Huyền bèn trầm mặc.

Cho nàng ta đi ư?

Nghe vậy, Dữ Mục bỗng sững sờ.

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Dữ Mục cô nương, ngươi đi đi!"

Dữ Mục liếc nhìn Diệp Huyền: "Đa tạ!"

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Chưa đi được mấy bước, Dữ Mục bỗng dừng lại. Nàng ta quay người nhìn Diệp Huyền: "Diệp công tử, sau này nếu rảnh hãy đến Thiên Yêu Quốc một chuyến!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Được!"

Dữ Mục gật đầu: "Cáo từ!"

Nói đoạn, nàng bèn liếc nhìn nữ tử váy trắng, sau đó quay người biến mất cùng với Mộ lão kia.

Phía tận cùng tinh không.

Dữ Mục quay đầu nhìn, trong mắt nàng là vẻ nghiêm trọng.

Lâm Mộ bên cạnh nàng trầm giọng nói: "Nha đầu, nữ tử đó là ai?"

Nghe vậy, Dữ Mục chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Nói đoạn, hắn ta ngừng một chút rồi tiếp tục: "Bao gồm cả Thiên Yêu Quốc chúng ta!"

Cổ trưởng lão nói: "Mọi người sẽ không từ bỏ đâu!"

Dữ Mục trầm giọng nói: "Đừng nhòm ngó Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền Thần giai đó..."

Cổ trưởng lão khẽ nói: "Nguyên Giới kia có Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền Thần giai, chuyện này Thiên Yêu Quốc đã biết rồi. Mà không chỉ Thiên Yêu Quốc, đến cả Tiểu Động Thiên và Cổ Giới cũng biết hết!"

Nghe vậy, sắc mặt Dữ Mục lập tức thay đổi: "Trưởng lão, ngươi..."

Thấy Lâm Mộ bị giết, Dữ Mục không khỏi sững sờ!

Đến Lâm Mộ cũng bị miểu sát ư?

Lâm Mộ còn hơn nàng hai cảnh giới đấy!

Thế nhưng hắn ta đã bị giết chết?

Thế gian này còn có người có thể ngăn cản một kiếm của nữ nhân kia không?

Dữ Mục không nghĩ ngợi nhiều, nàng quay người rời đi, chớp mắt đã biến mất nơi cuối tinh không.

Đi chưa được bao lâu, một khôi bào lão giả bèn xuất hiện trước mặt nàng ta. Khôi bào lão giả nhìn Dữ Mục: "Xảy ra chuyện gì, tại sao Lâm Mộ lại chết?"

Dữ Mục hít một hơi thật sâu, sau đó kể lại sự việc.

Một lát sau, khôi bào lão giả híp mắt lại: "Thế giới này thực sự có Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền Thần giai!"

Hắn ta đã bị diệt trừ!

Chỉ trong chốc lát, cả người Lâm Mộ đã biến mất!

Một đường kiếm quang đột nhiên xuyên qua trán Lâm Mộ.

Vụt!

Lâm Mộ liếc nhìn Nguyên Giới phía xa xa, khẽ nói: "Thực lực của nữ tử này không tầm thường đâu, đúng là ngông cuồng hết sức..."

Dữ Mục lắc đầu: "Không biết nữa!"

Thôi xong!

Đây chính là suy nghĩ lúc này của nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận