Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1722: Bất đắc dĩ

Ầm ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền và nam tử trung niên quay trở lại vị trí ban đầu, trên khuôn mặt của nam tử trung niên có một vết kiếm, nhưng Diệp Huyền lại không hề hấn gì!

Nam tử trung niên nhìn hắn: “Ác Ma Chi Dực của Ác Ma chi tổ. Xem ra cơ duyên của ngươi cũng không phải tốt bình thường! Tuy nhiên ngươi đã quá phụ thuộc vào các vật ngoài thân!”

Diệp Huyền cười nói: “Ngươi sống bao nhiêu năm rồi?”

Nam tử trung niên nói: “Rất nhiều năm, ta không thể nhớ nổi!”

Diệp Huyền cười nói: “Ta mới sống hơn hai mươi năm, ngươi nói xem, ta đánh nhau với ngươi, ta không cần ngoại vật thì ta dùng cái gì?”

Nam tử trung niên suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Nói cũng đúng! Đến đây, cho ta xem bảo vật của ngươi có thể bảo vệ mạng sống của ngươi được không!”

Nói xong hắn ta đột nhiên tiến về phía trước một bước, trường thương trong tay bất chợt đâm ra.

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền: “Tu Di Thuẫn này của ngươi...”

Diệp Huyền cười nói: “Nào, thử xem.”

Ầm ầm!

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào hắn: “Diệp Huyền, bảo vật của ngươi thật không ít! Nếu giết ngươi sẽ kiếm được rất nhiều thứ.”

Tu Di Thuẫn!

Nói xong, hắn ta đột nhiên biến mất, trong nháy mắt hắn ta biến mất, trường thương của hắn ta đã đâm vào Tu Di Thuẫn của Diệp Huyền.

Một cú đâm này khiến cho không gian trước mặt Diệp Huyền nổ tung, trường thương phá không mà đến. Một thương này tựa như từ viễn cổ mà tới, mang theo khí tức hoang cổ, luồng sức mạnh cường đại đó khiến cho không gian bốn phía trở nên hư ảo.

Nam tử trung niên mở lòng bàn tay ra, trường thương trong tay hắn ta đột nhiên biến thành một thanh ngân thương, trên mũi thương có Thanh Long chi hồn màu bạc.

Diệp Huyền tay trái cầm thuẫn hướng về phía trước.

Lúc này, tay trái Diệp Huyền lật một cái, một cái thuẫn vuông màu vàng xuất hiện trong tay hắn.

Diệp Huyền cười nói: “Vừa mới lấy được, lúc trước còn không biết uy lực nhưng bây giờ đã biết! Có vẻ rất tốt đấy chứ!”

Diệp Huyền lập tức bạo lui!

Tu Di Thuẫn run lên dữ dội, một luồng sức mạnh cường đại từ trong Tu Di Thuẫn chấn động xuất ra, mà nam tử trung niên lập tức bị đánh lui ra ngoài trăm trượng, hắn ta vừa mới dừng lại, thương trong tay đã rung động dữ dội.

Nhưng mà Tu Di Thuẫn lại không tổn hại chút nào!

Nam tử trung niên cười nói: “Nào, để ta xem thanh thương này có thể phá được thuẫn của ngươi hay không!”

Ầm ầm!

Diệp Huyền nhếch miệng cười, giơ thuẫn lên phía trước.

Hắn vừa dừng lại, không gian phía sau đã nứt ra!

Diệp Huyền lui mấy trượng, mà nam tử trung niên lại bị chấn ra ngoài trăm trượng.

Ầm ầm!

Diệp Huyền cười nói: “Quá khen! Thật ra thương của ngươi cũng tốt, chẳng qua là sức mạnh của ngươi không đủ!”

Sau khi Diệp Huyền dừng lại, nam tử trung niên đột nhiên cầm thương quét ngang một cái lên Tu Di Thuẫn.

Nam tử trung niên híp mắt lại, tay phải hắn ta nắm chặt ngân thương trong tay, một luồng sức mạnh cường đại tập trung trong cơ thể hắn ta. Cùng lúc đó, Ngân Long trên trường thương trong tay hắn ta đột nhiên gầm thét!

Lúc này Diệp Huyền đột nhiên khoát tay: “Đừng nói với ta những thứ vô dụng nữa! Đến đây giết ta đi! Năn nỉ đấy!”

Nam tử trung niên lắc đầu cười: “Diệp Huyền, ta phải thừa nhận, ta...”

Diệp Huyền lập tức thối lui trăm trượng!

Hắn ta bị luồng sức mạnh của mình đẩy lùi.

Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên, cười nói: “Nào, tiếp tục đi!”

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào hắn: “Thuẫn này của ngươi cũng không phải bình thường!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên, mà lúc này một tiếng rồng ngâm đột nhiên vang vọng, ngay sau đó, một luồng sức mạnh cường đại đập thẳng vào mặt!

Một tiếng nổ vang vọng như sấm sét!

Ầm ầm!

Lúc này đây, hai tay hắn giơ thuẫn mà không dùng kiếm!

Tiếng rồng ngâm chấn động thiên địa!

Nụ cười trên mặt Diệp Huyền dần dần biến mất, nam tử trung niên này muốn chơi thật rồi!

Lúc này nam tử trung niên đột nhiên tung người nhảy lên, trên không trung hắn ta đâm một thương ra. Trên mũi thương có một con Ngân Long bay ra, mang theo vô số thương mang, đâm thẳng vào Diệp Huyền!

Trong nháy mắt Diệp Huyền cảm nhận được một luồng uy áp to lớn.

Miệng hắn cười dữ tợn, hai tay giơ thuẫn lên mạnh mẽ đẩy lên trên một cái: “Ta chắn!”

Thương mang và Ngân Long chi hồn đâm thẳng vào Tu Di Thuẫn.

Ầm ầm!

Trong lúc bất chợt, không gian xung quanh Diệp Huyền tựa như sóng triều kích động, từng luồng sức mạnh cường đại điên cuồng chấn động ra khắp bốn phía. Mà hai tay Diệp Huyền chống Tu Di Thuẫn, tùy ý để luồng sức mạnh cường đại đó tấn công. Cứ như vậy ước chừng một khắc sau, thuẫn của Diệp Huyền lại cứng rắn chống đỡ được. Có điều cũng bởi vì vậy mà hắn lui ra xa trăm trượng!

Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, tuy rằng hắn đã đỡ được một thương này nhưng cũng không dễ dàng!

Mà xa xa, sắc mặt của nam tử trung niên lại hơi âm trầm, hắn ta thật không ngờ Tu Di Thuẫn này lại cường đại như thế, ngay cả thương này của hắn ta mà cũng đỡ được!

Mà dĩ nhiên hắn vẫn không quên Diệp Huyền còn có một bộ Chúc Long giáp!

Làm sao đánh?

Trong lòng nam tử trung niên dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ!

Lúc này Diệp Huyền đột nhiên cười nói: “Ta cũng cảm thấy đánh nhau như vậy không có ý nghĩa, không bằng đổi cách khác? Ta không dùng Tu Di Thuẫn này, cũng không cần Chúc Long giáp nữa, chúng ta dựa vào bản lĩnh thật sự đánh một hiệp!”

Nam tử trung niên nhìn hắn: “Vậy ngươi muốn ta làm gì?”

Diệp Huyền cười nói: “Rất đơn giản, dùng linh hồn của ngươi đánh với ta! Chúng ta dùng phương thức linh hồn đánh một trận công bằng, ngươi thấy thế nào?”

Nam tử trung niên híp mắt lại: “Ngươi chắc chắn?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta cũng muốn xem thực lực của ta rốt cuộc như thế nào, dùng ngoại vật ta nhìn không ra!”

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi chắc chắn mình không cần Chúc Long giáp và Tu Di Thuẫn chứ?”

Diệp Huyền nói: “Ta lấy danh nghĩa của kiếm tu thề với trời, đợi lát nữa đánh một trận, ta tuyệt đối không dùng Chúc Long giáp cùng Tu Di thuẫn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận