Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1572: Câu hỏi không có đáp án

Diệp Huyền cảm nhận không gian xung quanh một chút, quả nhiên hắn thấy không gian chung quanh vô cùng kiên cố, e là đến Thiên Tru kiếm cũng không thể phá vỡ!

Tầng thứ chín nói: “Cẩn thận vào!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn gia tăng tốc độ. Không lâu sau, hắn bỗng trông thấy có một cái thôn nằm ngay dưới chân núi. Thôn này không lớn, chỉ có vài ngôi nhà gỗ. Trước cổng thôn có một bia đá.

Diệp Huyền tới trước bia đá đó, bên trên nó có ba chữ lớn: Đại Đạo thôn.

Đại Đạo thôn?

Diệp Huyền khẽ chau mày, cái tên này thú vị thật đấy!

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đại Đạo thôn, bên trong thôn rất tĩnh lặng, hình như không có người, đang định lên tiếng thì giọng nói của tầng thứ chín lại vang lên trong đầu hắn: “Có sinh linh đang lại gần!”

Sinh linh đang lại gần!

Lúc này, con chó ấy đột nhiên sủa một tiếng với Diệp Huyền.

“Há há!”

Khóe miệng Diệp Huyền giật giật, liếc nhìn con chó kia một cái rồi nói: “Tiền bối, tại hạ tới đây không hề có ác ý gì…”

Má nó chứ, đây chỉ là một con chó bình thường!

Sắc mặt hắn lộ vẻ phòng bị: “Tiền bối, đây có phải là cổ thần khuyển trong truyền thuyết không?”

Đây là linh quả của Tiểu Linh Nhi, là một thứ vô cùng tốt!

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi, hắn siết lấy thanh kiếm trong tay, chuẩn bị xuất kiếm bất cứ lúc nào!

Lúc này, bên trong Giới Ngục tháp truyền đến tiếng cười của tầng thứ chín.

Tầng thứ chín đáp: “Ngươi đoán xem?”

Đúng lúc ấy, bên cạnh Diệp Huyền bỗng có động tĩnh, hắn ngoảnh đầu nhìn, nơi đó có một con chó màu đen đang nhìn hắn.

Diệp Huyền sững sờ, rất nhanh sau đó sắc mặt hắn trở nên khó coi.

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó lại cho con chó thêm hai linh quả nữa.

“Gâu!”

Lúc này, tầng thứ chín bỗng nhiên nói: “Ngươi cũng có lòng thương xót đấy chứ!”

Diệp Huyền lắc đầu, búng ngón tay, một linh quả màu đỏ bèn xuất hiện trước mặt con chó.

Con chó kia vội vàng gặm lấy linh quả, nhoắng cái đã chén hết sạch.

Lòng hiếu kì sẽ hại chết người!

Con chó sủa hai tiếng với hắn, còn hắn thì đã biến mất ở phía đằng xa.

Lúc này, con chó trong thôn bỗng nhìn hai người Trần Độc Cô, nó vội bảo vệ linh quả ra sau người, đôi mắt nhìn bọn họ thoáng vẻ phòng bị.

Diệp Huyền lắc đầu, đó giờ hắn chưa từng cho rằng mình cao cao tại thượng, hắn đã từng phải chịu khổ. Khoảng thời gian ở Thanh thành, hắn sống còn chẳng bằng một con chó.

Khi luồng sức mạnh ấy gần đến chỗ con chó thì nó bỗng biến mất.

Lòng thương xót?

Mà cái đầu lâu này chính là đầu của Nguyên Chiến, máu hãy còn nhỏ giọt tí tách.

Tiếp đó, hắn ta biến mất. Khi xuất hiện lại lần nữa, hắn ta đã ở nơi cách đó mười mấy trượng. Mà vị trí hắn ta vừa đứng bỗng có một tiểu nữ tử xuất hiện. Tiểu nữ tử đó khoảng tám, chín tuổi, mặc y phục có nhiều chỗ vá, tóc để xõa vai, trông hơi rối, trước trán có một băng vải màu đen, còn tay trái nàng thì nắm một thanh kiếm sắt. Thanh kiếm này còn dính máu tươi, tay phải nàng thì có một cái đầu lâu đầm đìa máu.

Thấy vậy, đôi đồng tử của Trần Độc Cô co lại, chẳng lẽ hắn ta đã nhìn nhầm?

Diệp Huyền thu hồi tâm tư, lại lấy hai linh quả rồi đặt trên mặt đất, sau đó quay người rời đi.

Trần Độc Cô liếc nhìn con chó, một lát sau hắn ta nói: “Một con chó bình thường!”

Nguyên Chiến liếc nhìn con chó ấy. Thấy ánh mắt của Nguyên Chiến, con chó bèn sủa một tiếng. Nguyên Chiến chau mày, hắn ta phất tay phải, một luồng sức mạnh cực lớn bèn ập đến chỗ con chó!

Thấy vậy, Trần Độc Cô bỗng chau mày. Nơi này không hề đơn giản, thế mà lại có một con chó xuất hiện, nghe có vẻ thật kì lạ! Hắn ta không tán thành việc ra tay bừa bãi tại nơi này, thế nhưng hắn ta không kịp ngăn Nguyên Chiến lại.

Cuối cùng thì hắn vẫn lựa chọn không bước vào trong thôn.

Trần Độc Cô nhìn bia đá, khẽ chau mày: “Đại Đạo thôn?”

Không lâu sau, Trần Độc Cô và Nguyên Chiến bỗng xuất hiện trước Đại Đạo thôn.

Thế nên tốt nhất là đừng vào!

Trần Độc Cô nhìn tiểu nữ hài ấy, ánh mắt hắn ta nghiêm trọng vô cùng.

Mới ban nãy hắn ta đã cảm nhận được sự xuất hiện của tiểu nữ hài này, thế nhưng đúng lúc đó Nguyên Chiến đã không còn.

Tiểu nữ hài ném cái đầu dính đầy máu qua một bên. Nàng đi tới trước mặt con chó, con chó vội vã gặm lấy linh quả trên mặt đất.

Tiểu nữ hài khẽ vuốt ve đầu nó, con chó lập tức cúi đầu, khẽ dụi vào bàn tay nàng, trông ngoan ngoãn vô cùng!

Lúc này, tiểu nữ hài nhặt linh quả lên, nàng không ném đi mà cắn một miếng. Hình như tiểu nữ hài nhớ đến điều gì đó, bỗng nhiên quay người nhìn về phía Trần Độc Cô. Trần Độc Cô bèn nói: “Làm phiền rồi.”

Dứt lời, hắn ta bèn biến mất.

Đúng lúc ấy, thanh kiếm của tiểu nữ hài lập tức xoẹt qua cổ hắn ta.

Khoảnh khắc ấy, Trần Độc Cô ở tít phía xa bỗng dừng lại, hắn ta trợn trừng hai mắt, đầu thì lìa khỏi cổ.

Máu tươi tuôn ra như suối.

Có điều, linh hồn của Trần Độc Cô thì vẫn chạy thoát được!

Bởi lẽ vào lúc quan trọng, linh hồn của hắn ta đã thoát khỏi nhục thân.

Khi xuất hiện lại một lần nữa, linh hồn của Trần Độc Cô đã ở trước bia đá tại lối vào.

Hắn ta nhìn về phía Đại Đạo thôn, trong mắt là vẻ kiêng dè.

Mới nãy, nếu hắn ta hành động chậm hơn một chút thì đến cả linh hồn này cũng sẽ bị hủy diệt!

Rốt cuộc tiểu nữ hài đó là ai?

Sao nàng lại mạnh như vậy?

Không có đáp án!
Bạn cần đăng nhập để bình luận