Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3736. Ngươi đến để tán tỉnh đấy à? (2)



Chương 3736. Ngươi đến để tán tỉnh đấy à? (2)




Thấy vậy, mọi người bèn sững sờ.
Cái tên này định làm gì vậy?
Diệp Huyền đi tới trước mặt An Liên Vân, hắn khẽ mỉm cười: “An cô nương, lại gặp nhau rồi!”
An Liên Vân nhìn hắn: “Ngươi là người của Đạo Linh Cung?”
Diệp Huyền gật đầu: “Cung chủ Đạo Linh Cung là tỷ tỷ của ta!”
An Liên Vân đang định nói gì đó thì lúc này, Vạn Tinh Hàn ở một bên lạnh lùng cười: “Hóa ra là nhờ quan hệ…”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Lý Cảnh ở phía không xa: “Lý Cảnh, lão phu cũng thấy không đáng thay cho ngươi. Ngươi đường đường là cường giả Bán Bộ Vô cảnh mà lại khép nép dưới một tên tiểu tử này, đúng là không đáng mà! Hay là ngươi tới Vạn Đạo Tông chúng ta đi, ít nhất thì ngươi cũng không bị chôn!”
Lý Cảnh khẽ mỉm cười: “Vạn lão đầu, chơi trò li gián vui lắm hả?”
Vạn Tinh Hàn mỉm cười, hắn ta không nói gì cả.
Diệp Huyền không thèm quan tâm đến Vạn Tinh Hàn, hắn mang cái ghế của mình đặt bên cạnh An Liên Vân, sau đó ngồi xuống. Hành động này của hắn khiến tất cả mọi người đều sững sờ!
Hành động gì đây?
Cường giả của Đạo Linh Cung cũng ngơ ngác, Diệp Huyền định làm gì vậy?
An Liên Vân nhìn hắn: “Làm gì vậy?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta và An cô nương là bạn bè!”
Trưởng lão của Phương Thốn Tông nhìn An Liên Vân, An Liên Vân cũng cạn lời.
Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: “An cô nương, ta có một thanh kiếm, ngươi nhìn xem!”
Nói đoạn, hắn bèn đưa Thanh Huyền Kiếm cho An Liên Vân.
Khi trông thấy Thanh Huyền Kiếm, đôi đồng tử của An Liên Vân bèn co lại: “Thanh kiếm này… đây là kiếm gì?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thanh kiếm này tên là Thanh Huyền, bội kiếm của ta!”
An Liên Vân nhìn hắn: “Ngươi là kiếm tu?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
An Liên Vân do dự một lát rồi nói: “Ta có thể xem thanh kiếm này kĩ hơn không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đương nhiên!”
An Liên Vân khẽ gật đầu: “Đa tạ!”
Nói đoạn, nàng bèn cầm Thanh Huyền Kiếm lên. Dần dần, vẻ mặt nàng bèn trở nên nghiêm trọng. Rõ ràng là nàng đã cảm nhận được vẻ bất phàm của Thanh Huyền Kiếm!
Vạn Tinh Hàn nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt hắn ta không thân thiện chút nào.
Một lát sau, An Liên Vân nhìn Diệp Huyền, sắc mặt nàng nghiêm trọng vô cùng: “Diệp công tử, thanh kiếm này do ai tạo ra vậy?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Muội muội của ta!”
An Liên Vân sững sờ: “Lệnh muội?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
An Liên Vân nhìn hắn: “Thanh kiếm này rất đặc biệt, e là cả Dị thế giới này cũng không tìm được thanh kiếm nào ngang hàng với nó!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Liên Vân, ta còn có một vài kiếm kĩ nữa, đợi chiêu mộ người kết thúc thì chúng ta thảo luận kiếm đạo được không?”
An Liên Vân do dự rồi nói: “Được!”
Nghe An Liên Vân nói vậy, trưởng lão Phương Thốn Tông ở bên cạnh bèn nhíu mày. Hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền, trong mắt nhiều thêm vẻ phòng bị.
Mẹ kiếp!
Thiếu niên này lông bông quá, hắn muốn làm gì?
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Liên Vân, lần này có bao nhiêu thiên tài lên?”
An Liên Vân nhìn hắn: “Diệp công tử, ngươi vẫn nên gọi ta là An cô nương thì hơn!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được, Liên Vân!”
Nghe vậy, vẻ mặt An Liên Vân bèn sựng lại…
Trưởng lão của Phương Thốn Tông bên cạnh An Liên Vân bèn há hố mồm. Đậu má, da mặt dày vậy sao?
Người ta đã bảo ngươi gọi là An cô nương rồi! Ngươi còn cứ Liên Vân Liên Vân… Mẹ kiếp, thân thiết với ngươi lắm hay gì?
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên hỏi: “Liên Vân, lần này có bao nhiêu thiên tài lên?”
An Liên Vân liếc hắn: “Có hai mươi người!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được! Phương Thốn Tông mười người, Đạo Linh Cung mười người, hoàn hảo!”
An Liên Vân: “…”
Lúc này, Vạn Tinh Hàn đột nhiên cười: “Đúng là nực cười, sao nào, lần này Đạo Linh Cung muốn Vạn Đạo Tông chúng ta không nhận được người nào à?”
Diệp Huyền nhìn hắn ta, cười nói: “Ngươi có vấn đề gì à?”
Vạn Tinh Hàn nhìn Diệp Huyền: “Không vấn đề gì, hoàn toàn không vấn đề gì! Ngươi tên là Diệp Huyền đúng không? Được, để ta xem xem ngươi khiến Vạn Đạo Tông chúng ta không nhận được người nào như thế nào!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Như thế này đi, chúng ta để An cô nương nhận người trước, đợi nàng ta nhận mười người xong thì chúng ta bắt đầu, ngươi thấy thế nào?”
Nghe vậy, Vạn Tinh Hàn bèn nhíu mày.
An Liên Vân ở một bên liếc nhìn Diệp Huyền, ánh mắt nàng lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Trưởng lão Phương Thốn Tông ở bên cạnh nàng cũng sững sờ. Hắn ta không ngờ Diệp Huyền lại để Phương Thốn Tông nhận người trước… Vậy có khác gì để Phương Tốn Tông được hời đâu? Nếu như Đạo Linh Cung và Vạn Đạo Tông không giành mười người đầu tiên thì Phương Thốn Tông coi như nhặt được một món hời!
Lão giả liếc nhìn Diệp Huyền, khoảnh khắc ấy hắn ta đột nhiên không thấy ngứa mắt Diệp Huyền nữa!
Vẻ mặt Vạn Tinh Hàn khó coi vô cùng.
Nếu như hắn ta đồng ý thì chẳng phải để cho Phương Thốn Tông được hời hay sao? Nhưng nếu không đồng ý thì chẳng khác gì đắc tội Phương Thốn Tông!
Nghĩ đến đây, Vạn Tinh Hàn bèn híp mắt lại. Lúc này hắn ta mới phát hiện hình như mình bị tên khốn này lừa rồi!
Có vẻ như Vạn Tinh Hàn nhớ ra điều gì đó, hắn ta đột nhiên mỉm cười: “Diệp công tử, ta có thể hỏi ngươi một câu không?”
Diệp Huyền đang định nói chuyện thì lúc này, Vạn Tinh Hàn đột nhiên nói: “Ngươi tới để chiêu mộ người hay tới để tán tỉnh đấy?”
Mọi người: “…”
Hết chương 3736.



Bạn cần đăng nhập để bình luận