Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1342: Giả heo ăn thịt hổ

Diệp Huyền đi tới một khu rừng rậm, ở chỗ sâu trong khu rừng rậm này có một dòng suối nhỏ, bên cạnh dòng suối nhỏ này có một đại thụ, phía trên chạc cây của đại thụ này có một nhà gỗ nhỏ tinh xảo.

Hắn đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ, lúc này, một lão giả từ trong phòng nhỏ đi ra.

Người này, chính là Trúc Trượng lão nhân!

Lúc trước cản hắn, nhưng lại bị Hi Hoàng chặn lại.

Trúc Trượng lão nhân nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt có chút phức tạp, hắn ta đương nhiên cũng biết chuyện Kiếm Giới nhưng hoàn toàn không ngờ toàn bộ Kiếm Giới đều bị tiêu diệt!

Diệp Huyền làm?

Trúc Trượng lão nhân biết, chắc chắn không phải là do Diệp Huyền làm.

Diệp Huyền cho dù có nghịch thiên như thế nào đi nữa cũng không thể nào diệt được toàn bộ Kiếm tông.

Nói xong, hắn chậm rãi đi đến chỗ Trúc Trượng lão nhân: "Bản thân ta ân oán rõ ràng, những người đã giúp ta, ta đều sẽ nhớ kỹ, nhưng mà những người đã từng hại ta, ta cũng sẽ không quên."

Hắn ta biết, chuyện này không thể nào hòa giải được.

"Cần!"

Nhìn thấy Diệp Huyền xuất thủ, Hi Hoàng thấp giọng thở dài.

Mà bây giờ, Diệp Huyền đương nhiên là đến để tính sổ!

Trong chớp mắt, trong dòng suối nhỏ ở sau lưng Diệp Huyền, một con thủy long đột nhiên bay ra, sau đó đánh thẳng về phía Diệp Huyền.

Nói cách khác, người sau lưng Diệp Huyền còn mạnh mẽ hơn bọn họ nghĩ nhiều!

Nhìn thấy Diệp Huyền xuất thủ, phía xa, Trúc Trượng lão nhân đương nhiên cũng sẽ không ngồi chờ chết, tay phải hắn ta nhẹ nhàng đè xuống.

Lúc này, Hi Hoàng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền không xa, hắn ta nhìn thoáng qua Diệp Huyền: "Tiểu hữu, lúc trước hắn ta cũng là vì trả nợ ân tình cho Kiếm Mộc, thực sự không cần thiết..."

Vô cùng mạnh mẽ!

Vừa nói dứt câu, hắn đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang biến mất tại chỗ.

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Rất cần."

Một kiếm này chém xuống, sắc mặt Trúc Trượng lão nhân lập tức biến đổi, trong tay phải hắn ta đột nhiên xuất hiện một cây trúc trượng màu xanh sẫm, sau đó giơ ngang lên cản lại.

Ầm!

Diệp Huyền hoàn toàn không quan tâm tới con thủy long vừa mới xuất hiện đó, hắn trực tiếp một kiếm hung ác chém thẳng tới Trúc Trượng lão nhân!

Mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền đã đến.

Vù!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Trúc Trượng lão nhân nơi xa, người kia trầm giọng nói: "Diệp Huyền, ngươi muốn đuổi cùng giết tận thật sao?"

Sau lưng Trúc Trượng lão nhân, căn nhà trúc trực tiếp hóa thành tro tàn, mà hắn ta cũng liên tục lùi nhanh lại, nhưng mà lúc này con thủy long đó cũng đã bao phủ Diệp Huyền.

Nơi xa, sắc mặt Trúc Trượng lão nhân trở nên dữ tợn, hai tay của hắn ta đột nhiên siết chặt thành quyền, sau một khắc, hắn ta đánh mạnh về phía trước một cái: "Khư Tẫn!"

Ầm!

Một thoáng yên lặng, giữa mảnh hắc quang đó đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh, ngay sau đó là một đạo kiếm quang từ giữa hắc quang bay ra ngoài!

Trong chớp mắt, hai đạo hắc quang tựa như hắc động từ song quyền hắn ta lan ra, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã bao phủ Diệp Huyền đang phóng tới trước mặt hắn ta.

Ầm ầm!

Im lặng trong phút chốc…

Diệp Huyền không nói gì, hắn đột nhiên biến mất.

Vù!

Một sợi kiếm quang chợt lóe lên giữa sân.

Con thủy long đó trực tiếp bị một đạo kiếm quang chém vỡ ra, sau một khắc, một đạo kiếm quang trực tiếp xuất hiện trước mặt Trúc Trượng lão nhân, người kia cầm trúc trượng bỗng nhiên nhấn về phía trước một cái, chỗ trúc trượng ấn xuống, một điểm màu đen nhánh đột nhiên xuất hiện, mà bên trong điểm đen này, một luồng sức mạnh to lớn như núi lửa bộc phát phun ra ngoài.

Diệp Huyền chém xuống một kiếm, không gian xung quanh hai người trực tiếp biến thành một mảnh hư vô, mà cây trúc trượng trong tay Trúc Trượng lão nhân cũng nổ bể ra trong nháy mắt, nhưng mà bản thân hắn ta đã lui đến ngoài ngàn trượng, kéo ra một khoảng cách khá xa với Diệp Huyền.

Ầm!

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trúc Trượng lão nhân thay đổi, bởi vì hắn ta cách Diệp Huyền quá gần cho nên hoàn toàn không thể trốn tránh, chỉ có thể cưỡng chế đỡ lấy một kiếm này, hai cánh tay hắn ta bỗng nhiên đan chéo, sau đó đẩy về phía trước ngăn cản.

Vù!

Một kiếm này của Diệp Huyền chém tới, trực tiếp chém vỡ hai tay của Trúc Trượng lão nhân, cùng lúc đó, sức mạnh to lớn ẩn chứa trong kiếm của hắn lập tức đánh bay đối phương, mà khi Trúc Trượng lão nhân dừng lại thì nhục thân của hắn ta đã trực tiếp vỡ ra, chỉ còn lại linh hồn!

Nhìn thấy cảnh này, cách đó không xa, sắc mặt Hi Hoàng lập tức trở nên nặng nề hẳn.

Thực lực của Diệp Huyền bây giờ đã mạnh đến hơi quá đáng rồi!

Nơi xa, Trúc Trượng lão nhân đó cũng hoảng hốt trong lòng, hắn ta hoàn toàn không ngờ thực lực của Diệp Huyền lại mạnh đến trình độ này, đây thật sự chỉ là Địa Tiên cảnh thôi sao?

Đây là đang giả heo ăn thịt hổ sao?

Đúng lúc này, phía xa kia, Diệp Huyền đi ra, mà giờ khắc này, Thiên Tru kiếm trong tay hắn đã đổi thành Trấn Hồn kiếm, khi nhìn thấy Trấn Hồn kiếm này, sắc mặt của Trúc Trượng lão nhân bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi: "Cứu ta!"

Nơi xa, Diệp Huyền trực tiếp xuất kiếm, mà hắn vừa ra kiếm, một luồng sức mạnh to lớn đã trực tiếp bao phủ lấy đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận