Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 608: Vẫn Có Thể Sống?!

Lúc này, Đại trưởng lão đứng lên, hắn thấp giọng thở dài:

- Còn viện trưởng, cũng không thông báo có sớm trở về hay không...

Nghe vậy, mọi người trong điện đều cười khổ không thôi.

Bởi vì người viện trưởng này, đã có mấy năm không ở trong học viện.

...

Diệp Huyền về tới nhà gỗ của bản thân, mà giờ khắc này, đám người Minh Khôn đều chờ ở đây.

Nhìn thấy Diệp Huyền bình an trở về, đám người Minh Khôn lập tức thở dài một hơi.

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu có việc cần hỗ trợ, cứ nói thẳng.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Minh Khôn huynh cũng là tin tức linh thông, xác thực có một số thế lực đang tìm ta, chẳng qua không quan hệ, ta có thể ứng phó!

- Nếu muốn đánh nhau, học viên trong viện chúng ta chưa từng sợ ai!

- Diệp huynh, ta nhận được tin tức, bên ngoài có hai thế lực dường như đang muốn tìm ngươi! Có vẻ là kẻ đến không thiện!

- Vậy cứ quyết định như thế.

- Sao các ngươi lại tới đây?

- Nếu thật sự có đánh nhau, nhất định sẽ gọi các ngươi!

Diệp Huyền cười nói:

Minh Khôn trầm giọng nói:

Tiêu Qua ở một bên cũng gật đầu:

- Đến, tối nay các huynh đệ Tú môn chúng ta phải tụ họp vui vẻ một trận!

Minh Khôn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Chỉ chốc lát, trong phòng truyền đến tiếng mọi người cười vui.

Tiêu Qua cười nói:

Diệp Huyền khẽ gật đầu, cười nói:

Diệp Huyền lắc đầu.

Minh Khôn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Đạo Nhất học viện ta, không cách nào đối kháng bọn hắn, trừ phi là Đạo Nhất học viện ở thời đại Mục tổ sư kia, còn có thể đối kháng một chút. Mà bây giờ, nếu hai bên thật sự liều chết, Đạo Nhất học viện không có phần thắng!

Trên bầu trời đêm, một vầng trăng sáng treo lơ lửng.

- Vân gia chính là thế gia đúc khí, có địa vị siêu nhiên ở Thiên Vực, bởi vì rất nhiều thế lực đều phải tìm bọn hắn đúc khí, ngay cả Vị Ương cung, cũng đều phải đến tìm bọn hắn. Mặc dù thực lực của bọn hắn không mạnh mẽ như Độc Cô gia, thế nhưng, sự giao thiệp của bọn hắn lại không phải Độc Cô gia có thể so sánh được.

Nửa đêm, Diệp Huyền đi ra khỏi nhà gỗ, hắn ngồi ở trên thềm đá trước nhà gỗ, ngẩng đầu nhìn qua chân trời.

Minh Khôn trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Nói cách khác, ta chỉ có một con đường chết?

Diệp Huyền cười khổ:

Diệp Huyền cứ lẳng lặng ngồi như vậy, một lát sau, Minh Khôn đi ra, hắn ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyền.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Còn Vân gia thì sao?

Minh Khôn nói:

- Tới tìm ngươi, là Độc Cô gia và Vân gia, ngươi có biết hai gia tộc này không?

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ở Thiên Vực, có một số cường tộc hào phú, Độc Cô gia này chính là một trong số đó, thế lực của bọn hắn cực kỳ to lớn, lực ảnh hưởng cũng cực lớn, đặc biệt là mấy trăm năm trước, toàn bộ Thiên Vực, ngay cả Vị Ương cung cũng phải kiêng kị bọn hắn ba phần. Mà những năm gần đây, gia tộc Độc Cô này mới dần dần tàn lụi, tuy không có yêu nghiệt nào đặc biệt xuất chúng, thế nhưng, nội tình của bọn hắn vẫn còn!

Minh Khôn trầm giọng nói:

- Diệp huynh có thể khiến cho hai thế lực này nhằm vào, nghĩ đến bản thân ngươi phải có chỗ bất phàm, đúng không?

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Bất phàm cái gì... Hẳn là ngươi cũng nghe nói qua, trên người ta có một món bảo vật, có bảo vật này trên người, ta đây rất phiền phức a, phiền cả một đời cũng không phải nói chơi.

Minh Khôn khẽ gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Diệp huynh, món chí bảo kia thật sự ở trên thân thể ngươi?

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi nói xem?

Minh Khôn cười khổ:

- Diệp huynh đây là có đại cơ duyên a! Nhưng mà, chí bảo như thế trên thân, sợ là thật sự có không ít phiền phức.

Ngữ khí chắc chắn không thể nghi ngờ.

- Lần này lão phu đến đây, không phải đùa nghịch miệng lưỡi với ngươi. Giao ra vật kia, theo ta trở về Độc Cô gia.

Một lát sau, lão giả cẩm bào lãnh đạm nói:

Bầu không khí giữa sân lập tức có chút khẩn trương.

Nghe vậy, lão giả cẩm bào híp lại hai mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

- Ta đây trở thành Kiếm Tiên, lại có quan hệ gì với huyết mạch Độc Cô gia?

Trong quán trà, Diệp Huyền gặp được một lão giả, lão giả mặc một bộ cẩm bào lộng lẫy, trên ngón tay phải mang theo một chiếc nhẫn bạch ngọc, phía trên bạch ngọc giới, có hai chữ nho nhỏ: Độc Cô!

Mà ở sau lưng lão giả, còn có hai người áo đen đứng đấy.

Đại trưởng lão dẫn theo Diệp Huyền đi tới trước mặt lão giả, lúc này, ánh mắt của lão giả rơi vào trên thân Diệp Huyền, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, sau đó nói:

- Kiếm Tiên không đến hai mươi tuổi, hơn nữa chiến lực càng vượt xa Kiếm Tiên... Không hổ là trên thân có huyết mạch Độc Cô gia ta!

Diệp Huyền cười nói:

- Không biết Độc Cô gia có bao nhiêu vị Kiếm Tiên?

Lão giả cẩm bào lãnh đạm nói:

- Trong thế hệ tuổi trẻ, không có Kiếm Tiên!

Nụ cười của Diệp Huyền càng ngày càng sáng lạn:

Đại trưởng lão khẽ gật đầu, sau đó dẫn theo Diệp Huyền đi tới một quán trà trong Đạo Nhất thành.

- Đi thôi!

Lúc trời sắp sáng, Đại trưởng lão đi tới trước phòng trúc, Diệp Huyền đứng dậy, cười nói:

Diệp Huyền cười cười, không nói gì thêm.

- Bây giờ, cũng chỉ có thể xem xem học viện có thể đứng vững trước áp lực của hai thế lực này hay không.

Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, lại nói:

Diệp Huyền cười nói:

- Nếu ta nói không thì sao?

Lão giả cẩm bào cười lạnh:

- Ngươi cũng có thể thử xem, nhìn xem Đạo Nhất học viện có thể giữ được ngươi hay không!

Một bên, Đại trưởng lão đột nhiên nói:

- Các hạ, thiên phú của hắn, dù cho đặt vào Thiên Vực, cũng tính là người nổi bật, chẳng lẽ Độc Cô gia thật sự không dung được hắn?

Lão giả cẩm bào yên lặng.

Kỳ thật, Độc Cô gia cũng có điều tra về Diệp Huyền, đối với thiên phú của Diệp Huyền, bọn hắn cũng có chút khiếp sợ.

Nếu như người này lưu lại Độc Cô gia, đối với Độc Cô gia mà nói, tự nhiên phải là một chuyện tốt.

Thế nhưng, toàn bộ Độc Cô gia không người nào dám lưu Diệp Huyền.

Bởi vì đến nay mẫu thân của Diệp Huyền vẫn còn bị giam giữ ở Vô Gian luyện ngục, không chỉ như thế, bởi vì mẫu thân của Diệp Huyền, đến bây giờ một siêu cấp thế gia Thiên Vực khác là Cổ gia vẫn còn canh cánh trong lòng, nếu Độc Cô gia thu nhận Diệp Huyền, nhất định sẽ chọc giận Cổ gia!

Hơn nữa, Độc Cô gia cũng sợ, sợ Diệp Huyền triệt để trưởng thành, sau đó trở mặt thành thù với gia tộc.

Độc Cô gia không muốn nuôi hổ gây họa!

Bởi vậy, Diệp Huyền càng yêu nghiệt, Độc Cô gia lại càng kiêng kị, càng không yên lòng!

Lão giả cẩm bào thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lãnh đạm nói:

- Giao ra vật kia, theo ta trở về Độc Cô gia, có lẽ vẫn có thể sống!

Vẫn có thể sống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận