Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1315: Ngươi có muốn thử không?

Liên Thiển lắc đầu: “Không có cấm chế đó thì Tứ Duy vũ trụ không thể tồn tại. Mỗi một thế giới đều có chiến tranh, mà các ngươi vẫn không thể đối phó được với Ngũ Duy vũ trụ đâu.

Nói tới đây, nàng bèn liếc nhìn Hi Hoàng: “Có điều, các ngươi sẽ không quan tâm đến sống chết của Tứ Duy vũ trụ, chẳng phải sao?”

Hi Hoàng chỉ mỉm cười chứ không đáp lời.

Liên Thiển lắc đầu cảm thán: “Đương nhiên, ta cũng hiểu cho các ngươi. Sau khi đạt đến một trình độ nhất định, nếu còn không tiến bộ nữa thì chắc chắn các ngươi sẽ không cam tâm. Có điều… thực ra nếu ngươi có thể đạt được cực hạn ở Tứ Duy vũ trụ thì ngươi cũng không cần thiết phải đến Ngũ Duy. Hay nói một cách khác, muốn tới Ngũ Duy cũng không phải chuyện gì quá khó!”

Hi Hoàng híp mắt lại: “Cực hạn của Tứ Duy? Cô nương cho rằng cực hạn của Tứ Duy là gì?”

Liên Thiển nói: “Ý ngươi là các ngươi đã đạt đến cực hạn của Tứ Duy rồi đúng không?”

Hi Hoàng khẽ mỉm cười: “Dù không phải cực hạn của Tứ Duy thì cũng phải ở mức gần bằng rồi!”

Liên Thiển lắc đầu: “Các ngươi còn kém nhiều lắm!”

Nói tới đây, hắn ta lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Kiếm của ai?”

Hi Hoàng híp mắt lại: “Sư tôn của ngươi…”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi gật đầu. Hắn lấy cây kiếm ra, đây là kiếm của nữ tử váy trắng.

Sư tôn!

Hi Hoàng mỉm cười: “Ta không tin!”

Lúc này, Hi Hoàng bỗng nói: “Kiếm tu Phàm kiếm, đây là điều ta chưa từng trông thấy ở Lưỡng Giới Thiên. Kiếm tông cũng chưa từng có trường hợp nào như thế này. Chúng ta vẫn luôn cho rằng nó chỉ có trong truyền thuyết, nhưng thật không ngờ nó lại thực sự tồn tại…”

Hi Hoàng nhìn Liên Thiển, hắn ta không đáp lời.

Nói đoạn, hắn ta lại ngồi xuống, lẩm bẩm: “Chẳng trách… chẳng trách…”

Liên Thiển liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Cho hắn ta xem thanh kiếm trên đỉnh tháp!”

Liên Thiển thản nhiên hỏi: “Ngươi không tin?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Kiếm của sư tôn ta!”

Sư tôn Phàm kiếm!

Trông thấy thanh kiếm ấy, Hi Hoàng lập tức đứng bật dậy. Trên mặt hắn là vẻ khó tin: “Đây… đây là Phàm kiếm, thực sự là Phàm kiếm…”

Chỗ dựa này…

Diệp Huyền quan sát Hi Hoàng, hắn có thể nhìn ra Hi Hoàng rất kinh ngạc. Như vậy cũng có nghĩa là ở đây, Phàm cảnh thuộc dạng hiếm có vô cùng.

Nói đến đây, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt phức tạp: “Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ngươi có thể sống đến hiện tại rồi.”

Liên Thiển gật đầu, nàng không nói gì nữa.

Hi Hoàng liếc nhìn Liên Thiển, Liên Thiển lại bảo: “Thế nên ta mới nói, nếu ngươi đạt được cực hạn ở Tứ Duy thì ngươi sẽ không hề thua kém khi ở Ngũ Duy! Các ngươi thực sự không cần phải quá dựa dẫm vào cái tháp này, bởi lẽ nếu như các ngươi dùng tháp để đến Ngũ Duy, các ngươi sẽ không thể sống sót. Người ở Ngũ Duy còn muốn có thứ đồ này hơn các ngươi, các ngươi mang nó tới đó thì chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.”

Hi Hoàng khẽ gật đầu: “Đa tạ!”

Nói tới đây, hình như hắn ta đã nghĩ ra điều gì đó mà lại nhìn Diệp Huyền: “Sư tôn của ngươi có thể tới Ngũ Duy sao? Ý ta là tự vào ấy chứ không phải thông qua Ngũ Duy chí bảo!”

Nói đoạn, hắn và Liên Thiển bèn ra khỏi ngôi nhà trúc.

Hi Hoàng lắc đầu cảm thán: “Kiếm tông…”

Diệp Huyền nói: “Chuẩn bị gì cơ?”

Liên Thiển liếc nhìn Diệp Huyền: “Ngươi phải chuẩn bị!”

Bên ngoài ngôi nhà trúc, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn khẽ nói: “Một tháng rưỡi!”

Liên Thiển nói: “Có thể!”

Nói đoạn, hắn ta liếc nhìn Không Gian Đạo tắc trước mặt rồi rơi vào trầm tư.

Còn Diệp Huyền và Liên Thiển thì quay người rời đi. Lúc này, Hi Hoàng bỗng nói: “Mong tiểu hữu đừng rời khỏi chỗ này, bằng không ta không thể bảo vệ tiểu hữu an toàn đâu!”

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Hi Hoàng trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta hiểu rồi.”

Nói đoạn, hắn búng ngón tay một cái, Không Gian Đạo tắc bèn xuất hiện trước mặt Hi Hoàng.

Diệp Huyền mỉm cười: “Đương nhiên là được rồi!”

Một lát sau, Hi Hoàng bỗng nhìn Diệp Huyền và bảo: “Tiểu hữu, ngươi cho ta mượn Không Gian Đạo tắc của ngươi để nghiên cứu được không?”

Liên Thiển đáp nhẹ bẫng: “Trực giác mách bảo ta rằng có thể ngươi phải tới Ngũ Duy!”

Tới Ngũ Duy!

Diệp Huyền trầm mặc, thực ra hắn cũng có cảm giác ấy.

Hắn còn chưa đi hết con đường ở Tứ Duy, thế nhưng sẽ nhanh thôi!

Ngũ Duy?

Đó là một vũ trụ xa lạ!

Diệp Huyền lắc đầu, hắn không nghĩ nhiều nữa, nghĩ nhiều cũng chẳng có tác dụng gì cả. Giờ điều quan trọng là phải làm sao mới có thể gia tăng thực lực của mình.

Hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó mà bỗng cầm Thiên Tru kiếm. Ngay sau đó, hắn lợi dụng kiếm ý để khởi động Kiếm Vực: “Liên Thiển cô nương, ngươi có ý kiến gì không?”

Kiếm Vực!

Hiện giờ điều hắn mong muốn nhất là luyện thành công Kiếm Vực!

Liên Thiển trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ngươi có muốn thử không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đương nhiên là muốn!”

Liên Thiển trầm giọng nói: “Kiếm Vực của thanh sam nam tử kia vô cùng mạnh, đừng nói pháp tắc và đạo tắc của thế giới này, mà đến cả pháp tắc và đạo tắc của Ngũ Duy mà hắn ta cũng có thể trấn áp. Trong một thời gian ngắn, ngươi không thể làm được như hắn ta đâu. Hơn nữa, ta thấy ngươi không nhất thiết phải đi con đường giống như hắn ta!”

Nói tới đây, Liên Thiển lại nhìn Diệp Huyền: “Ta lợi dụng tri thức của Ngũ Duy để giúp ngươi tạo ra một Kiếm Vực hoàn toàn mới!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận