Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1804: Đồ tốt

Thiên Đạo!

Nghe được hai chữ này, sắc mặt Thần Đế trầm xuống.

Hắn ta cực kỳ kiêng kỵ sự tồn tại trong truyền thuyết đó!

Nữ tử đó thực sự rất khủng khiếp!

Lúc này, Ác Ma Nhạn cười nói: “Còn nữa, một Thiên Long tộc nho nhỏ mà hắn cũng không thể giải quyết được vậy thì cũng quá vô dụng rồi.”

Thần Đế gật đầu: “Đúng vậy!”

Ác Ma Nhạn quay đầu nhìn chân trời: “Ngược lại Thiên Long tộc này lại có can đảm dám đi tìm tai tinh gây phiền toái.”

Nói xong, nàng lắc đầu cười, sau đó biến mất tại chỗ.

Nói xong, hắn ta đột nhiên gầm lên giận dữ, khôi phục bản thể, sau khi khôi phục bản thể, tốc độ của hắn ta tăng vọt.

Diệp Huyền vận dụng Không Gian Đạo Tắc, sau đó lợi dụng không gian tiến vào Vĩnh Sinh chi địa. Vừa tiến vào, Dị Thú Kinh đã xuất hiện trước mặt hắn.

Hiện tại hắn phải mau chóng chạy tới Vĩnh Sinh chi địa, tìm lão thợ rèn!

Cứ như vậy, ước chừng nửa canh giờ sau, hắn đã đi tới Vĩnh Sinh chi địa, như hắn dự đoán, Vĩnh Sinh chi địa vẫn đóng cửa!

Diệp Huyền quay đầu nhìn thoáng qua, cầm đầu vẫn là Thiên Long lão giả, giờ phút này vết thương trên người lão giả này đã gần như khôi phục.

Lúc này, sắc mặt Dị Thú Kinh lạnh xuống. Nàng nhìn Diệp Huyền. Diệp Huyền cười bảo: “Ta còn có việc, cáo từ!”

Diệp Huyền dẫn A Mục vừa rời khỏi chiến trường cổ thì có mấy luồng khí tức cường đại đột nhiên đuổi theo phía sau hắn.

Diệp Huyền cười nói: “Dị Thú Kinh cô nương, đã lâu không gặp!”

Diệp Huyền thu hồi ánh mắt, tăng tốc độ.

Thiên Long tộc!

Mà xa xa, Diệp Huyền cũng dưới sự trợ giúp của A Mục mà tốc độ điên cuồng tăng vọt.

Dị Thú Kinh còn muốn nói gì, lúc này mấy Thiên Long đã xuất hiện trước mặt nàng.

Ở phía sau Diệp Huyền, Thiên Long lão giả đột nhiên nói: “Người này nhất định đang tính đi đâu đó tìm kiếm người giúp đỡ, tăng tốc ngăn cản hắn!”

Lão giả Thiên Long cầm đầu nhìn Dị Thú Kinh: “Các hạ là gì của nhân loại đó?”

Dị Thú Kinh vừa định nói chuyện thì đột nhiên nhíu mày, nàng ngẩng đầu nhìn chân trời, ở phía chân trời xa xôi có mấy con Thiên Long khổng lồ lao đến.

Nói xong, hắn biến mất tại chỗ.

Nghe vậy, sắc mặt Thiên Long lão giả nhất thời trở nên khó coi, một luồng uy áp vô hình đột nhiên từ trong cơ thể hắn ta tràn ra.

Thiên Long lão giả nhìn thoáng qua Dị Thú Kinh: “Vậy chúng ta tự đi bắt!”

Chỉ là mấy con Thiên Long, khẳng định không phải đối thủ của nàng.

Thiên Long lão giả nói: “Vậy mời các hạ giao hắn ra!”

Dị Thú Kinh lạnh lùng nhìn thoáng qua Thiên Long lão giả: “Các ngươi muốn giết hắn sao?”

Dị Thú Kinh mặt không đổi sắc: “Ta không là gì của hắn hết!”

Thiên Long lão giả trầm giọng nói: “Hắn đã giết rồng của Thiên Long tộc ta, hơn nữa...”

Dị thú hỏi: “Tại sao?”

Thiên Long lão giả gật đầu.

Dị Thú Kinh lạnh lùng nói: “Ngươi không tự đi bắt hắn được sao?”

Thiên Long lão giả nhìn chằm chằm Dị Thú Kinh: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Từ sau khi ra khỏi Hư Vô Duy Độ, hắn ta thật không ngờ những người mà mình gặp càng ngày càng biến thái.

Cường giả thời đại này có nhiều như vậy sao?

Dị Thú Kinh đột nhiên nói: “Không thể giao thủ ở bên trong!”

Dị Thú Kinh mặt không đổi sắc, khi nàng được sáng tạo ra, đối với loại dị thú có khắc chế nhất định. Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là vì thực lực của nàng đã hoàn toàn khôi phục. Hiện tại nàng có thể tùy ý điều động toàn bộ sức mạnh trong Dị Thú Kinh!

Thiên Long lão giả dẫn theo mấy con Thiên Long liên tục lùi lại, khi bọn họ nhìn Dị Thú Kinh lần nữa, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ.

Thấy cảnh này, ánh mắt Dị Thú Kinh trong nháy mắt lạnh như băng, nàng đột nhiên bước lên một bước, một luồng sức mạnh vô hình đột nhiên xuất hiện trên đỉnh Thiên Long lão giả. Cảm nhận được luồng sức mạnh này, trong nháy mắt sắc mặt Thiên Long lão giả đại biến, vì hắn ta cảm giác được nó có uy hiếp chí mạng đến mình!

Nói đến đây, vẻ mặt hắn ta đột nhiên trở nên dữ tợn: “Hơn nữa hắn còn hầm nó!”

Hầm rồng!

Miệng của Dị Thú Kinh khẽ giật, tên này vậy mà còn chạy đi hầm rồng!

Thiên Long lão giả nhìn Dị Thú Kinh: “Các hạ, đây là chuyện giữa chúng ta và hắn, kính xin các hạ chớ nhúng tay vào!”

Dị Thú Kinh mặt không đổi sắc: “Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ngươi.”

Thiên Long lão giả do dự một chút, sau đó nói: “Vậy...”

Dị Thú Kinh lạnh nhạt nói: “Ta sẽ để hắn rời đi!”

Thiên Long lão giả nhìn thoáng qua Dị Thú Kinh: “Nếu hắn không muốn rời đi thì sao?”

Dị Thú Kinh nói: “Ta sẽ không xen vào chuyện của các ngươi! Ta đợi lát nữa sẽ để hắn rời đi, sau khi hắn rời đi, ta không hy vọng các ngươi bước vào địa bàn của ta!”

Nói xong, nàng xoay người rời đi!

Sắc mặt Thiên Long lão giả hơi khó coi.

Hắn ta một đường truy sát một thiếu niên nhân loại, vậy mà giữa đường còn xảy ra bất ngờ, hơn nữa còn không thành công!

Cứ kéo dài như vậy, sợ là không ổn!

Thiên Long lão giả cau mày, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Huyền dẫn A Mục đi tới chỗ ở của lão thợ rèn. Lão thợ rèn vẫn còn đó, thấy lão thợ rèn, Diệp Huyền vội vàng chạy tới: “Xin chào tiền bối!”

Lão thợ rèn nhìn A Mục, sau đó nói: “Ngươi lại dẫn theo một nữ tử tới!”

Diệp Huyền: “...”

A Mục chớp mắt, sau đó nhìn Diệp Huyền.

Lão thợ rèn đột nhiên nói: “Tới tìm ta có việc sao?”

Diệp Huyền vội vàng gật đầu, hắn đưa Thiên Tru Kiếm cho lão thợ rèn, sau đó nhìn A Mục. A Mục nhìn Diệp Huyền: “Bên người ngươi có rất nhiều nữ nhân sao?”

Diệp Huyền ngạc nhiên, hắn thật không ngờ A Mục đột nhiên hỏi vấn đề này!

Hắn đang định nói chuyện thì A Mục cười nói: “Ta chỉ hỏi một chút thôi!”

Nói xong, nàng lấy Thiên Đạo chi phong cùng Đại Địa chi duệ ra, sau đó đặt ở trước mặt lão thợ rèn!

Thấy mấy thứ này, mắt lão nhân thợ rèn hiện lên chút khiếp sợ: “Đồ tốt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận