Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 619: Không Có Đường Thắng?

Giản Tự Tại nói:

- Tuy Xã Tắc ấn không tệ nhưng so với tòa tháp này vẫn kém cả mười vạn tám ngàn dặm. Thế nhưng ngươi phải hiểu, tháp này đã nhận ngươi làm chủ, tuy nó đang ngủ say nhưng ý thức bản năng của nó sẽ không hại ngươi. Còn Xã Tắc ấn này lại khác, nó không nhận ngươi làm chủ, nếu ngươi cưỡng ép phát động nó, như vậy tương đương với đồng quy vu tận cùng đối phương.

Diệp Huyền cười khổ, quả nhiên, như hắn đoán trước, bảo vật cấp bậc này không phải thứ mà hắn bây giờ có thể nắm giữ!

Cũng giống như Giới Ngục tháp, vận dụng thứ này tương đương với đồng quy vu tận cùng đối phương!

Lúc này Giản Tự Tại lại nói:

- Tuy tạm thời ngươi không thể phát động nó, thế nhưng nó còn hai công hiệu. Đối với ngươi bây giờ, hai công hiệu này có lợi ích rất lớn. Trong đó có một là Trấn Tà, có thể trấn áp vạn tà, trong ấn này có long khí, mà còn là long khí của Thần Hoàng, là khắc tinh trí mạng đối với tà vật.

Diệp Huyền vội vàng hỏi:

- Tác dụng thứ hai thì sao?

Mềm nhũn!

- Sao lại thế này?

Được như vậy, hắn đã rất thỏa mãn.

Diệp Huyền thầm kinh hãi:

Diệp Huyền gật nhẹ đầu:

Diệp Huyền cười khổ, thuật thàn thông này cũng không thể dùng linh tinh được!

Giản Tự Tại nói:

Giản Tự Tại nói:

- Đã là tốt lắm rồi.

- Long khí trong ấn này có tác dụng chấn nhiếp rất mạnh đối với yêu thú, đặc biệt là trong tinh vực này của ngươi. Yêu thú trong tinh vực này, cự long đã là yêu thú đứng trên đỉnh, vì vậy long khí này của ngươi có thể quét ngang hầu hết tinh vực này. Có điều, vẫn có một số thứ đặc biệt không sợ long khí của ngươi.

Lúc này toàn thân hắn không còn chút sức lực nào, thậm chí không thể cử động một ngón tay.

Trong tinh không, Diệp Huyền thu hồi truyền âm thạch, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Một khắc sau, hắn trực tiếp ngồi Tinh Vân hạm biến mất trong tinh không mênh mông.

Đúng lúc này, Diệp Huyền biến sắc, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, một luồng khí nhanh chóng trào ra khỏi người hắn, chỉ chốc lát sau, hắn đã ngã thẳng xuống.

...

- Di chứng của môn thần thông Vô Địch Kim Thân, không đúng, phải nói là thực lực của ngươi quá thấp, còn chưa thể khống chế hoàn mỹ môn thần thông này. Nếu bây giờ ngươi thi triển môn thần thông này tối đa chỉ duy trì được nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ sẽ như ngươi lúc này.

Một lúc lâu sau thân thể Diệp Huyền mới khôi phục hoàn toàn. Hắn rời khỏi đại điện, nhưng ngay khi hắn vừa ra khỏi thế giới này đã nhận được truyền âm của Tiêu Qua.

Người của Đạo Nhất thành không biết nhiều về gia tộc này, thế nhưng bọn họ biết một điều, đó là gia tộc này đến từ Thiên Vực!

Độc Cô gia!

Bên ngoài Đạo Nhất thành, Độc Cô Du lẳng lặng đứng tại chỗ, sau lưng hắn là ba người áo đen. ba người này như cái bóng, vô cùng quỷ dị.

Đạo Nhất thành lúc này đã nổi mưa nổi gió!

Hai mươi sáu người, tất cả đều là cường giả Nguyên Cảnh.

Đạo Nhất thành.

- Cơ hôi cuối cùng, Đạo Nhất học viện có giao Diệp Huyền ra không!

Ngoài thành, Độc Cô Du nhìn về phía Đạo Nhất thành:

Ngoại trừ bọn họ, sau lưng hai mươi sáu người hơn trăm trượng, còn có hai lão già mặc áo trắng. Hai lão già hoàn toàn không có khí tức, không rõ cảnh giới.

Bao năm như vậy, chưa có một thế lực nào dám trêu tới Đạo Nhất học viện, mà bây giờ, đã có!

Tới giữa trưa, Độc Cô Du đột nhiên mở mắt nhìn sang Đạo Nhất thành:

- Đến giờ rồi!

Sau khi giọng nói của Độc Cô Du vang lên, hai mươi sáu người đột nhiên xuất hiện sau lưng Độc Cô Du. Hai mươi sáu người này đều mặc áo giáp màu đen, tay cầm trường đao.

Đại gia tộc tới từ Thiên Vực!

Còn Đạo Nhất học viện cũng triệu hồi cường giả bên ngoài, lúc này toàn bộ học viện vô cùng cảnh giác.

Trong thời gian này, mọi người trong Đạo Nhất thành đều thấy bất an, thậm chí nhiều người đã lặng lẽ rời khỏi Đạo Nhất thành.

Vậy là đủ!

Lúc này, đại trưởng lão xuất hiện trên tường thành, giờ phút này hắn vẫn không có tứ chi. Tuy cường giả tới cảnh giới của hắn, đứt chi mọc lại là chuyện vô cùng đơn giản nhưng phải xem do thứ gì gây ra.

Rõ ràng, bốn cái bóng kia có thủ đoạn đặc thù, vì vậy đại trưởng lão cũng không thể mọc lại chân tay đã đứt.

Trên tường thành, đại trưởng lão lạnh lùng nhìn về phía Độc Cô Du bên dưới:

- Độc Cô gia, ta đã nói rồi. Diệp Huyền không ở trong Đạo Nhất học viện!

Độc Cô Du lạnh nhạt nói:

- Giết!

Giọng nói vừa vang lên, ba cái bóng phía sau hắn đang định ra tay, nhưng đúng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trên tường thành.

Thấy ông lão này, đám người đại trưởng lão trên tường thành lập tức thở phào một hơi.

Viện trưởng!

Nghĩ tới đây, sắc mặt Mục Thanh Minh trầm xuống.

Giờ phút này hắn mới biết Độc Cô gia không nói đùa. Vì hai huynh muội Diệp Huyền, Độc Cô gia không tiếc khai chiến với Đạo Nhất học viện!

Hai người này đều là Vô Thượng chi cảnh!

Vô Thượng chi cảnh!

Thấy hai người này, vẻ mặt Mục Thanh Minh lập tức biến đổi.

Mục Thanh Minh đang định nói gì đó, đúng lúc này, hai lão già ở phía xau cách xa Độc Cô Du trăm trượng đột nhiên đi tới. Họ đi thẳng tới trước mặt Mục Thanh Minh.

Mục Thanh Minh nhìn đám người Độc Cô Du:

- Hình như Đạo Nhất học viện ta đâu có ân oán gì với Độc Cô gia.

Độc Cô Du lạnh nhạt nói:

- Đúng là không có ân oán gì, lần này tới đây chỉ muốn hai người. Diệp Huyền, Diệp Linh. Nếu Đạo Nhất học viện giao hai người này ra, chúng ta sẽ đi ngay.

Bên cạnh Mục Thanh Minh, Diệp Linh nhìn về phía Độc Cô Du, nàng không nói gì.

Mục Thanh Minh cười khẽ:

- Ở Thiên Vực, Độc Cô gia là đại gia tộc, nhưng Đạo Nhất học viện ta cũng không phải thứ mà người ta tùy ý ức hiếp.

Độc Cô Du mặt không biểu cảm:

- Xem ra Đạo Nhất học viện định liều chết với Độc Cô Du ta?

- Xem ra các hạ là viện trưởng của Đạo Nhất học viện.

Nhìn thấy Mục Thanh Minh, hai mắt Độc Cô Du hơi híp lại:

Diệp Linh lặng lẽ đứng bên cạnh Mục Thanh Minh.

Lúc này Diệp Linh đã là Nguyên Cảnh!

Còn bên cạnh Mục Thanh Minh là một cô bé, chính là Diệp Linh.

Người trước mắt chính là viện trưởng của Đạo Nhất học viện, Mục Thanh Minh.

Bên dưới, Độc Cô Du nói:

- Mục viện trưởng, Độc Cô gia ta biết Đạo Nhất học viện ngươi còn một số thủ đoạn. Ví dụ như một luồng thần hồn mà tổ sư của Đạo Nhất học viện, Mục Đạo Nhất từng lưu lại.

Nói đến đây, hắn mỉm cười:

- Mục viện trưởng có thể thử gọi luồng thần hồn này ra, xem xem có chống được Độc Cô gia ta không.

Trên tường thành, Mục Thanh Minh trầm giọng nói:

- Hai huynh muội này quan trọng với Độc Cô gia các ngươi đến vậy sao?

Độc Cô Du lạnh nhạt nói:

- Chuyện này không liên quan gì tới Mục viện trưởng. Bây giờ Mục viện trưởng có thể bày tỏ thái độ! Nếu muốn đánh, vậy chúng ta lập tức khai chiến, nhưng nếu muốn giảng hòa, vậy xin mời Mục viện trưởng giao huynh muội Diệp Huyền ra.

Trên tường thành, Mục Thanh Minh nhìn hai lão già trước mặt. hai người này đều là Vô Thượng chi cảnh, hắn có nắm chắc chiến thắng một người trong đó, nhưng nếu cả hai hợp sức, hắn sẽ bị kiềm chế.

Còn khi đó, Đạo Nhất học viện sẽ rất nguy hiểm.

Nếu Đạo Nhất học viện bại, trên đời này không còn Đạo Nhất học viện nữa. Còn nếu Đạo Nhất học viện thắng, đó cũng là thắng thảm, như vậy trên đời này cũng chẳng còn Đạo Nhất học viện nữa.

Bởi vì Đạo Nhất học viện thắng thảm, thực lực chắc chắn sẽ giảm sút. Lúc đó cho dù Độc Cô gia không ra tay, những thế lực ở Bắc Vực cũng sẽ thôn tính Đạo Nhất học viện.

Đây là một trận đánh không có đường thắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận