Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 651: Ta Gọi Giản Tự Tại!

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền cảm giác bên tai có người đang khẽ gọi.

Thanh âm có chút quen thuộc!

Thế nhưng đầu óc hết sức u ám, có chút buồn ngủ.

Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn đột nhiên ngồi dậy:

- Linh Nhi!

- Huyền nhi!

Một nữ tử thoáng cái đã ôm lấy Diệp Huyền, ôm thật chặt.

Nữ tử này, chính là Độc Cô Huyên.

Vấn đề rất nghiêm trọng.

Diệp Huyền nhìn về phía Giản Tự Tại, Giản Tự Tại đi đến trước mặt Diệp Huyền, cười nói:

Mặc dù Diệp Huyền chưa từng gặp qua Giản Tự Tại, thế nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã biết được nàng chính là Giản Tự Tại, bởi vì phong ấn tầng thứ tư đã không còn.

Hiện tại, hắn chỉ quan tâm một chuyện, đó chính là Diệp Linh.

Ở trước mặt yêu thú không xa, một nữ tử đứng đấy.

Giản Tự Tại mỉm cười:

Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, giờ phút này, hắn đang ở tầng thứ chín của Vô Gian luyện ngục.

- Tỉnh!

Giản Tự Tại!

Trong góc cách đó không xa có một đầu yêu thú đang ngồi xổm, yêu thú nằm sấp trên mặt đất, đầu dính sát mặt đất, tựa như một con chó con dịu dàng ngoan ngoãn.

Nhưng mà giờ phút này, hắn không có thời gian đi quản chuyện này.

Diệp Huyền lắc đầu:

Không chỉ như thế, hắn còn cảm giác được phong ấn mấy tầng khác đều đã buông lỏng.

- Giản cô nương, muội muội ta đâu?

Diệp Huyền gật đầu.

- Hai tin tức xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước.

Diệp Huyền nói khẽ:

Giản Tự Tại chắp tay sau lưng, nàng cúi người nhìn Diệp Huyền, cười nói:

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Ngày đó ở Cổ gia, ta cũng không phát hiện ra nàng!

Diệp Huyền nói:

Giản Tự Tại nói:

- Chuyện này nói thế nào đây, có khả năng cứu được, cũng có khả năng một chút cũng không thể cứu, tất cả phải xem chính ngươi.

Giản Tự Tại mỉm cười:

- Có thể cứu sao?

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống, đang muốn ngồi dậy, nhưng hắn lại phát hiện, giờ phút này, toàn thân hắn vô lực, căn bản là không cách nào động đậy.

- Còn có một tin?

Giản Tự Tại cười nói:

- Chuyện xấu thứ hai, chính là gân cốt và kinh mạch của ngươi đều đã vỡ tan, ngươi bây giờ, mặc dù không chết, nhưng tương đương với một tên phế nhân.

- Hai tin tức xấu, muốn nghe tin nào?

- Tin thứ nhất, vì ngươi thôi động Giới Ngục tháp lần nữa, phong ấn tầng thứ tư vỡ tan, không chỉ tầng thứ tư, phong ấn mấy tầng phía trên đều đã buông lỏng, thậm chí có vài tồn tại đã thức tỉnh.

Giản Tự Tại dựng thẳng lên một ngón tay, cười đến mắt híp lại thành vành trăng khuyết:

- Có khác nhau sao?

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ.

Giản Tự Tại cười cười, nàng quay đầu nhìn về phía đầu yêu thú cách đó không xa kia, sắc mặt người sau đại biến, vội vàng bò thấp hơn, hai vuốt ôm đầu, không ngừng cầu khẩn nói:

- Không nên đánh ta...

Giản Tự Tại đi đến trước mặt yêu thú, nàng liếc mắt đánh giá yêu thú:

- Muốn đi ra ngoài sao?

Yêu thú ngây ngẩn cả người, sau đó dùng sức gật đầu.

Giản Tự Tại cười nói:

- Có thể đi ra ngoài, nhưng mà, ngươi phải làm một chút chuyện.

Vách tường kia run lên kịch liệt, ngay sau đó, âm thanh trong vách tường kia khẽ ngừng.

Oanh!

Nói xong, nàng đột nhiên vung lên tay ngọc.

- Lải nhải cả ngày!

Giản Tự Tại nhíu mày:

- Kẻ nào dám xông vào...

Nói xong, hắn cắn răng, dùng sức từng chút một, nhưng mà vừa dùng lực, toàn thân đã đau nhói tận tim, nhưng hắn vẫn cố nén đau nhức mà đứng lên.

Giản Tự Tại nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cười nói:

- Đau không?

Diệp Huyền gật đầu.

Giản Tự Tại cười nói:

- Về sau sẽ càng đau hơn, hiện tại chẳng qua chỉ là vừa mới bắt đầu, đi theo ta đi!

Nói xong, nàng đi đến trước một vách tường ở bên cạnh, nhìn vách tường trước mặt, khóe miệng nàng hơi nhấc lên, tay ngọc nhẹ nhàng vạch một cái.

Xuy!

Bức tường trước mặt Giản Tự Tại kia trực tiếp nứt ra, lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền ra từ trong đó:

- Để ta tự tới đi!

Một bên, Độc Cô Huyên vội vàng tiến lên dìu hắn, hắn lại lắc đầu:

Diệp Huyền muốn đứng lên, thế nhưng hắn lại phát hiện, bản thân căn bản không đứng dậy nổi.

- Có thể đi sao?

Giản Tự Tại gật đầu với yêu thú một cái, cười ha ha một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa:

Yêu thú lập tức gật đầu không chút suy nghĩ, nó chỉ biết là đối mặt với nữ nhân này, không thể phản kháng.

Diệp Huyền hỏi:

- Đây là?

Giản Tự Tại cười nói:

- Dẫn ngươi đi xem một chút Vô Gian luyện ngục chân chính.

Nói xong, nàng đi vào.

Diệp Huyền được Độc Cô Huyên nâng đỡ, chậm rãi đi tới, vừa mới đi vào, một cỗ âm phong kéo tới, Diệp Huyền nhịn không được rùng mình một cái, toàn thân lạnh buốt thấu xương.

Một bên, yêu thú do dự một chút, sau đó cũng vội vàng đi theo.

Phía dưới tầng thứ chín, còn có một tầng.

Bên trong tầng thứ mười vô cùng âm u, bốn phía tản ra hàn phong thấu xương, không chỉ như thế, trong chỗ tối xung quanh, thỉnh thoảng còn truyền đến một chút thanh âm ai oán, chợt nghe xong, rùng mình.

Lúc này, Giản Tự Tại đi ở trước nhất đột nhiên vung lên tay phải:

- Yên tĩnh!

Thanh âm vừa dứt, bốn phía lập tức an tĩnh lại.

Thế nhưng rất nhanh, một tiếng ai oán lại lần nữa truyền đến từ một bên.

Yêu thú thương hại nhìn qua phía bên phải.

Giản Tự Tại đưa tay vung lên.

Chớp mắt sau, bên phải lập tức truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Sau lưng Giản Tự Tại, Độc Cô Huyên chăm chú vịn Diệp Huyền, thời khắc này, Diệp Huyền hư nhược tựa như hài đồng, Độc Cô Huyên không nói gì, thế nhưng nước mắt trong mắt từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ vẫn chưa từng ngừng chảy.

Chỉ chốc lát, Giản Tự Tại đột nhiên dừng lại, trước mặt nàng không xa có một tế đàn, bên trên trung tâm tế đàn, có một cái ghế màu đen, mà phía sau cái ghế, một thanh kiếm dựng thẳng, kiếm dài khoảng bốn thước, rộng bằng bàn tay, toàn thân đen kịt, chỗ mũi kiếm, có hắc quang lượn quanh.

Giản Tự Tại đi đến trước tế đàn, nàng nhìn thoáng qua cái ghế kia, mỉm cười:

- Minh Vương, còn không đi ra, là không nể mặt ta sao?

Yên lặng một chớp mắt, một thanh âm đột nhiên vang lên:

- Sao dám!

Thanh âm vừa dứt, trên cái ghế kia, một vệt bóng đen lặng yên ngưng tụ, bóng đen này là một đoàn đen kịt, căn bản không thấy rõ bộ dáng.

Thấy bóng đen này, sắc mặt yêu thú kia đại biến, vội vàng lui lại, mãi đến góc tường không còn chỗ thối lui mới dừng lại.

Mà thân thể của nó, nhịn không được run rẩy.

Minh Vương nói khẽ:

- Giản Tự Tại, ngươi đã biến mất vài vạn năm.

Giản Tự Tại mỉm cười:

- Đúng vậy a! Vài vạn năm trôi qua, bây giờ cảnh vật và người đều đã mất.

Minh Vương nói:

- Xác thực, thần tộc, Minh Tộc, đều đã không còn nữa.

Giản Tự Tại chậm rãi đi đến tế đàn:

- Minh Vương, lần này đến đây, là muốn làm một cọc mua bán với ngươi!

- Ồ?

Minh Vương nói:

- Xin lắng tai nghe!

Giản Tự Tại giơ ngón tay phải chỉ vào Diệp Huyền cách đó không xa:

- Ngươi thấy hắn thế nào!

Diệp Huyền: "..."

Ánh mắt Minh Vương rơi vào trên thân Diệp Huyền, một lát sau, hắn nói:

- Người này là đệ tử của ngươi?

Giản Tự Tại lắc đầu.

Minh Vương nói:

- Cũng đúng, dùng ánh mắt của ngươi, làm sao có thể coi trọng hắn!

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận