Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1769: Đạo Chủ đời trước

Trông thấy Tiểu Đạo, sắc mặt Nhậm Bình Sinh và Vô Hy lập tức trở nên khó coi.

Nếu như Tiểu Đạo giúp Diệp Huyền thì chuyện này sẽ trở nên vô cùng phiền phức.

Hình như Tiểu Đạo biết Nhậm Bình Sinh và Vô Hy đang nghĩ gì, nàng bèn mỉm cười: “Hai vị đừng nghĩ nhiều, lần này ta tới chỉ đơn giản là muốn xem náo nhiệt, chỉ vậy mà thôi. Các ngươi cứ đánh trận của các ngươi, ta xem việc của ta.”

Nhậm Bình Sinh nhìn Tiểu Đạo, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía Vô Hy và nói: “Vô Hy tiền bối, ngày trước công ơn giúp đỡ của ngươi Diệp Huyền ta vẫn luôn ghi nhớ. Hiện giờ nếu ngươi rời đi thì Diệp Huyền ta và Thiên Ma tộc các ngươi vẫn có thể làm bạn bè.”

Vô Hy nhìn Diệp Huyền: “Diệp tiểu hữu, nếu ngươi bằng lòng giao Giới Ngục tháp và thư ốc ra thì Thiên Ma tộc chúng ta sẽ không đối địch với ngươi.”

Diệp Huyền mỉm cười, xòe lòng bàn tay ra. Vạn Duy thư ốc bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn liếc nhìn hai người kia và nói: “Nó đây, các ngươi tới mà lấy!”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, Nhậm Bình Sinh bèn híp mắt lại.

Ầm ầm!

Chỉ trong chốc lát, Nhậm Bình Sinh và Vô Hy đã lùi mạnh về phía sau cả trăm trượng!

Rất rõ ràng, hai người họ muốn giết chết Diệp Huyền chỉ bằng một đòn.

Rầm!

Nhậm Bình Sinh vừa dứt lời thì cả hắn ta và Vô Hy cùng biến mất.

Bạch phát lão giả nhìn Nhậm Bình Sinh và Vô Hy, trong mắt hắn ta là vẻ khinh miệt: “Đúng là hạ đẳng, các ngươi dám vọng tưởng đến việc giết thiếu chủ của ta ư?”

Khoảnh khắc ấy, hắn ta không khỏi đề cao cảnh giác.

Trông thấy bạch phát lão giả, hai người vừa dừng lại bỗng sầm mặt lại. Người này chính là kiếm tu lão giả ở cấm địa thần bí.

Hai người liên thủ.

Đúng lúc đó, hắn ta bỗng nói: “Cùng ra tay đi!”

Tiếng kiếm minh vang vọng đất trời!

Lão giả vừa dứt lời, tất cả mọi người bèn ngỡ ngàng.

Đúng lúc đó, một bạch phát lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Phía sau lưng lão giả ấy có hai đường kiếm quang bay vụt lên trời.

Diệp Huyền cũng sững sờ, nhìn bạch phát lão giả: “Cổ lão! Thiếu chứ?”

Ở phía xa xa, Tiểu Đạo liếc nhìn bạch phát lão giả, không biết đang nghĩ gì.

Thiếu chủ?

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một đường kiếm quang vụt lên trời.

Cổ lão nói xong bén nhón chân bật lên.

Hắn ta không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, bởi lẽ kiếm quang đã tới.

Diệp Huyền chớp mắt, như vậy cũng được cơ á?

Có thể giữ chân được lão già này sao?

Cổ Lão nhìn về phía hắn, hắn ta do dự một lát rồi nói: “Ngươi là đệ đệ của tiểu thư, theo lí mà nói thì phải gọi ngươi là thiếu chủ!”

Một tiếng nổ cực lớn vang lên giữa trời. Mà lúc này, Nhậm Bình Sinh đã tới phía trên đỉnh đầu Diệp Huyền. Diệp Huyền đang định ra tay thì một đường kiếm quang đã chém đến trước mặt Nhậm Bình Sinh.

Uỳnh!

Vô Hy không dám lơ là dù chỉ một chút, hắn ta gào lên một tiếng, chắp hai tay lại, một Thiên Ma Cự Tượng cực lớn xuất hiện ngay phía sau hắn ta. Giây tiếp theo, Thiên Ma Cự Tượng bèn xông về phía kiếm quang.

Cổ lão không nhìn Diệp Huyền nữa mà ngẩng đầu nhìn Nhậm Bình Sinh và Vô Hy, đoạn chép miệng: “Lũ kiến các ngươi mà cũng đòi giết thiếu chủ, đúng là hoang tưởng!”

Lúc này, Nhậm Bình Sinh lại nói: “Ngươi giữ chân người này đi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn xông về phía Diệp Huyền.

Sắc mặt Vô Hy lập tức thay đổi, hắn ta giữ chân lão già này á?

Uỳnh!

Vô Hy không khỏi có một dự cảm chẳng lành, thế nhưng giờ khắc này hắn ta đã không còn đường lui.

Mà hắn ta lại gọi Diệp Huyền là thiếu chủ?

Trên không trung, sắc mặt Nhậm Bình Sinh và Vô Hy khó coi vô cùng. Thực lực của lão giả này không phải mạnh bình thường thôi đâu.

Rầm!

Nhậm Bình Sinh trở lại chỗ cũ!

Trên bầu trời không biết đã xuất hiện một vết chém đen nhẻm từ lúc nào. Vết chém đó do kiếm mà ra.

Nhậm Bình Sinh nhìn Cổ lão, sắc mặt hắn ta khó coi vô cùng.

Thực lực của lão già này đúng là quá kinh khủng!

Nhậm Bình Sinh và Vô Hy đều tái mặt. Chỉ một người thôi thì không thể giữ chân lão giả kiếm tu này được!

Nhậm Bình Sinh đột nhiên quay người nhìn về phía hư không: “Sư tôn!”

Trên không trung, một lão giả đột nhiên xuất hiện.

Tiểu Đạo nhìn về phía lão giả ấy, khẽ chau mày: “Ngươi là Đạo Chủ đời trước, Mạc Hư Tử.”

Mạc Hư Tử nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, năm đó từ biệt, giờ trông ngươi vẫn rất có phong độ!”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Ngươi không tiếp tục bế quan mà còn ra đây xem náo nhiệt hả?”

Mạc Hư Tử lắc đầu: “Đời này không thể đạt được Độn Nhất trong truyền thuyết đâu.”

Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía bạch phát lão giả: “Để ta giữ chân người này.”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Nói đoạn, hắn ta đột nhiên lấy bọc kiếm sau lưng xuống, sau đó vỗ lên bọc kiếm đó.

Dứt lời, trên đỉnh đầu Cổ lão bèn có một thanh kiếm xuất hiện. Giây tiếp theo, hắn ta nhập làm một với thanh kiếm.

Uỳnh!

Một âm thanh cực lớn vang lên.

Uỳnh!

Trên bầu trời, Mạc Hư Tử đột nhiên lùi lại về hư không!

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Nhậm Bình Sinh lập tức trở nên khó coi!

Mạc Hư Tử nhìn Cổ lão ở phía dưới: “Kiếm tu lợi hại thật đấy.”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Vô Hy: “Liên thủ với ta!”

Ở phía dưới, Cổ lão khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Thiếu chủ cẩn thận!”

Ở phía dưới, Cổ lão híp mắt, hắn ta phất tay phải: “Thiên Nhân Hợp Nhất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận