Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 728: Dẫn Nổ Giới Ngục Tháp?!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, giơ Trấn Hồn kiếm lên, nói khẽ:

- Thu!

Thanh âm vừa dứt, ngay trong ánh mắt đám người, linh hồn Thương Việt trực tiếp hóa thành một đạo hắc quang, bay vào trong Trấn Hồn kiếm!

Không gian lập tức trở nên yên tĩnh!

Ánh mắt đám Mạc Tà cũng lập tức đổ dồn lên người Diệp Huyền!

Tả Thanh trầm giọng:

- Thứ đó?

Mạc Tà nói khẽ:

Tả Thanh trầm giọng nói với Mạc Tà:

- Có người tới!

- Ta hiểu!

Nói xong, hắn đang muốn xuất thủ, Mạc Tà đột nhiên nói:

- Nếu ngươi giao thủ với hắn, nhất định phải đề phòng thanh kiếm này, kiếm này có sức sát thương rất lớn với linh hồn. Dù ngươi có thể chất đặc thù, nhưng cũng chớ có khinh địch!

Thanh âm này vừa dứt, không gian trực tiếp nứt ra, một tên nam tử cầm thương xuất hiện!

- Hẳn là Trấn Hồn kiếm trong truyền thuyết, căn cứ cổ thư ghi lại, kiếm này hẳn là bội kiếm của Minh Vương Minh tộc, sao giờ lại rơi vào trong tay hắn, kỳ quái…

Từ xa, một thanh âm đột nhiên vang lên:

Tả Thanh gật đầu:

Nói xong, hắn nhìn sang Tả Thanh:

- Ta tới?!

Mạc Tà cười khẽ:

Nơi xa, Diệp Huyền dùng Trấn Hồn kiếm thu linh hồn Thương Việt, sau đó liền quay người rời đi.

- Rốt cục cũng tới!

- Dị vực ta còn chưa hết người, không phiền Ma Kha tộc xuất thủ!

Nam tử mặc bố y, trường thương nắm chắc trong tay, ánh mắt sắc bén như đao!

Diệp Huyền gật đầu:

Nam tử cầm thương cũng ngẩn người:

Diệp Huyền vội nói:

- Ta muốn chữa thương!

Nam tử tê Dạ Quý cũng có chút trợn mắt hốc mồm, rõ ràng hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền lại có thể làm như vậy…

Trên không, nam tử cầm thương chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyền, rất nhanh đã tới, đang muốn xuất thủ, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ta dùng thương, ngươi cũng dùng thương, tới một trận chứ?

Chu Sinh Sinh nhìn qua Dạ Quý, trường thương trong tay khẽ động:

Đúng lúc này, một người khác xuất hiện trước mặt Dạ Quý, người tới, chính là Chu Sinh Sinh.

Đám người: “…”

- Không phải thì tốt, vậy ta đi đây!

Nói xong, hắn quay người rời đi, không chút do dự.

Đám người: “…”

- Chữa thương?

- Dạ Quý ta là người giậu đổ bìm leo sao? Ngươi…

Nghe vậy, nam tử cầm thương lập tức trở nên khó coi:

- Vừa rồi chiến với thiên tài dị vực các ngươi, ta cũng bị trọng thương… ngươi sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ?

Dạ Quý lãnh đạm:

- Tới đi!

Chu Sinh Sinh nhếch miệng cười một tiếng, thân hình khẽ động, vọt thẳng tới Dạ Quý…

Rất nhanh, từng tiếng nổ vang không ngừng vang lên.

Một bên khác, Tả Thanh đột nhiên quay sang hỏi Mạc Tà:

- Hiện sao?

Mạc Tà cười nói:

- Đánh!

Nghe vậy, Thiên Sát Địa Sát sau lưng hắn trực tiếp bay ra, cùng lúc, cũng có hai người từ Táng Thiên trường thành bay ra, chỉ một chốc chiến đấu đã bắt đầu.

Trong bất tri bất giác, nàng đã coi đại thần tầng hai như thân nhân.

Tiểu Linh Nhi nhếch miệng cười một tiếng, sau đó lại quay người ôm mấy mai Linh quả tới tầng hai…

- Cảm ơn!

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, cười nói:

Đồ tốt!

Diệp Huyền khẽ cắn một miếng, rất ngọt, cũng rất giòn, mà quan trọng nhất là, hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng dung nhập vào trong cơ thể, sau đó bị thân thể hắn hấp thu!

Một hồi sau, Diệp Huyền khôi phục thương thế, Tiểu Linh Nhi vội chạy tới, Diệp Huyền vuốt nhẹ đầu nàng:

- Đang lo lắng chuyện tầng năm sao?

Tiểu Linh Nhi lắc đầu:

- Ta, ta cũng không sợ!

Diệp Huyền cười nói:

- Ta biết, Tiểu Linh Nhi rất can đảm a!

Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên lấy ra một một mai trái cây đỏ rực cho Diệp Huyền:

- Ăn!

Diệp Huyền nhận Linh quả, đánh giá nhìn qua, Linh hỏa óng ánh long lanh, tản ra một mùi hương nồng đậm, nhìn là biết không phải vật thường.

Thấy Diệp Huyền đang chữa thương, Tiểu Linh Nhi liền ngoan ngoãn không quấy rầy, chỉ an bị đối diện Diệp Huyền, hai tay chống cằm nhìn hắn.

Có điều, Tiểu Linh Nhi cũng không dám tới tầng thứ năm, mỗi lần tới tầng bốn hái Linh quả, nàng đều làm thật nhanh, vào một lúc liền vội chạy ra.

Tầng thứ ba vốn không có người, tự nhiên mà biến thành địa bàn của nàng! Còn tầng bốn, sau khi Giản Tự Tại rời đi, tầng bốn cũng trở thành nơi nàng trồng trọt.

Giới Ngục tháp, người nhàn rỗi nhất hiện tại là Tiểu Linh Nhi, hiện nàng ngày ngày bồi dưỡng Linh thụ Linh quả, tầng ba tầng bốn đều đã bị nàng trồng đầy Linh thụ.

Đế Khuyển cũng trở lại Giới Ngục tháp, nó cũng đang điên cuồng tiêu hóa.

Mà Diệp Huyền đã trở lại trong thạch thất, xếp bằng trên đất điên cuồng hấp thu Tử Nguyên tinh.

Diệp Huyền ăn xong Linh quả, liền tới bên cạnh Đế Khuyển, Đế Khuyển nằm trên đất, quanh thân nó không ngừng trào ra một cỗ khí tức cường đại.

Diệp Huyền biết, Đế Khuyển đang mạnh lên. Phải biết, lúc ở dị vực nó cũng thôn phệ không ít Yêu thú.

Dị vực!

Nghĩ tới dị vực, Diệp Huyền vội lấy ra một mai nạp giới, trong nạp giới, chính là bảo vật mà hắn vơ vét được ở dị vực!

Kỳ thực, cũng không có quá nhiều đồ tốt, cao lắm cũng chỉ là mấy món Thánh khí, trừ đó ra cũng chỉ có hơn ba ngàn vạn Tử Nguyên tinh!

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Diệp Huyền cũng hiểu, bảo vật chân chính tuyệt không thể bày công khai, có điều so với không có gì thì vẫn tốt hơn!

Đặc biệt là hiện tại, hắn cũng rất cần Tử Nguyên tinh, bởi mỗi lần hắn dùng tới, đều cần số lượng Tử Nguyên tinh khổng lồ!

Diệp Huyền nhìn qua Đế Khuyển, cũng không quấy rầy nó, đang muốn rời đi, đột nhiên nghe thấy thanh âm đại thần tầng hai:

- Tới!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, sau đó trực tiếp xuất hiện trên tầng hai.

Trong tầng hai, đại thần trầm giọng nói:

- Chỉ còn nửa tháng!

Diệp Huyền không hiểu:

- Có ý gì?

Đại thần tầng hai nhìn hắn:

- Nhiều nhất nửa tháng nữa, tên trên tầng năm có thể đi ra.

Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức trầm xuống:

- Ngươi cũng không đỡ được tên kia sao?

Đại thần tầng hai lắc đầu:

- Không chỉ là ta không ngăn được, mà sợ là Giản Tự Tại cũng không ngăn được!

- Rắm chó!

Đế Khuyển đột nhiên cả giận:

- Tên trên tầng năm là cái thá gì? Sao nàng có thể không ngăn được?

Đại thần tầng hai nhìn qua Đế Khuyển:

- Ngươi không hiểu sự khủng bố của tên trên tầng năm.

Đế Khuyển cười lạnh:

- Ngươi cũng không hiểu về Thần tộc chúng ta.

Đại thần tầng hai đột nhiên biến mất.

Oanh!

Dưới tầng một đột nhiên vang tiếng nổ lớn, ngay sau đó là tiếng kêu rên của Đế Khuyển.

Diệp Huyền lắc đầu.

Dù Đế Khuyển rất mạnh, nhưng trực giác cho hắn biết, đại thần tầng hai càng kinh khủng hơn!

Bởi đại thần tầng hai bị giam trong này, còn Thần tộc, cũng chỉ có mình Giản Tự Tại có tư cách bị giam. Đế Khuyển khiêu khích đại thần tầng hai, thực sự đúng là tự tìm tai vạ!

Một hồi sau, đại thần quay trở lại, nàng nhìn qua Diệp Huyền:

- Có vấn đề gì không?

Diệp Huyền vội lắc đầu:

- Không vấn đề!

Hắn chưa quên, tính tình vị đại thần này còn nóng nảy hơn Giản Tự Tại!

Đại thần tầng hai nhìn qua Diệp Huyền:

- Nửa tháng sau, hoặc là ngươi tìm được đạo tắc, hoặc là thanh kiếm kia gọi được nàng trở về, nếu không, ngươi chờ chết đi!

Diệp Huyền trầm giọng:

- Ta không có nửa phần thắng sao?

Đại thần tầng hai lãnh đạm:

- Nói cho ta biết, ngươi lấy đâu ra tự tin? Ngươi ta dùng một ngón tay cũng có thể nghiền nát ngươi!

Diệp Huyền không chút biểu tình:

- Ta có thể đồng quy vu tận với đối phương!

Đại thần tầng hai nói:

- Dẫn nổ Giới Ngục tháp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận