Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 958: Chịu Thua

Giữa sân, bầu không khí chợt trở nên yên lặng.

Một thanh kiếm cấp bậc Đạo Cảnh, một thanh kiếm siêu việt Đạo Cảnh!

Hơn nữa còn đang trong tay một vị Kiếm Thánh!

Đánh như thế nào?

Lăng Dạ đắng chát cõi lòng.

Nếu như Diệp Huyền chiến đấu công bằng với y, y còn có lòng tin, thế nhưng thấy hai thanh kiếm này, y triệt để tuyệt vọng.

Kể cả y có một thanh thương cấp bậc Đạo Cảnh cũng không gánh được chuôi kiếm siêu việt Đạo Cảnh này đâu má!

Kiếm siêu việt Đạo Cảnh!

Tay trái Diệp Huyền chém xuống một kiếm.

Diệp Huyền nói:

Oanh!

Thanh trường thương trực tiếp bị một phân thành hai. Đang muốn tiếp tục ra tay, Lăng Dạ trực tiếp ngừng lại. Nhìn xem trường thương bị gãy, Lăng Dạ trầm mặc.

- Lăng huynh, ra tay đi!

- Ta đánh không lại ngươi!

Thanh kiếm này trong tay Diệp Huyền, chiến lực tăng lên cũng không phải một điểm hai điểm!

- Lăng Dạ huynh, còn đánh sao?

Lăng Dạ nhìn sang, sau một khắc, hắn đột nhiên xông về phía trước, trường thương trong tay tựa như một đầu nộ long lao ra.

Diệp Huyền nhìn Lăng Dạ:

Xùy!

Đây rõ ràng là ỷ thế hiếp người!

Theo một thương này ra, không gian bốn phía trực tiếp run lên.

Diệp Huyền nhìn Thương Khâu, gã đang muốn nói chuyện, hắn đột nhiên cười nói:

Lăng Dạ lắc đầu:

Ngữ khí bình thản, nhưng lại xen kẽ phẫn nộ.

Thương Khâu đen mặt.

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng:

- Nam Cung cô nương, cáo từ!

Thương Khâu trầm giọng nói:

Diệp Huyền nói nhạt:

- Đừng nói là các hạ thấy ta lấy hai thanh kiếm này đánh với Lăng Dạ huynh là không công bằng chứ?

Nam Cung Uyển quay đầu nhìn thoáng qua Thương Khâu, người sau vẻ mặt có chút khó coi, gã do dự một chút rồi nói:

Nói xong, hắn tăng tốc bước chân!

- Không dám muốn! Thiên tài Thần Quốc không biết xấu hổ như thế, quả nhiên là đã mở mang tầm nhận thức của ta, ta không cần! Ngươi đưa ta cũng không cần!

- Bản thân ngươi đã là không công bằng!

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Lúc này, Nam Cung Uyển đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền:

- Diệp công tử, ngươi từ bỏ bảo vật này sao?

- Không công bằng? Mới vừa rồi là người nào nói trận chiến liều mạng? Là trận chiến không có bất kỳ hạn chế nào? Có phải là ngươi nói không?

Nói xong, hắn nhìn về phía Nam Cung Uyển:

- Hóa ra đây chính là thiên tài Thần Quốc, bảo vật Đạo Cảnh này Diệp Huyền ta từ bỏ!

Diệp Huyền cười lạnh:

- Diệp công tử dừng bước!

Nhưng mà Diệp Huyền cũng không có dừng bước.

Thương Khâu xoắn xuýt một hồi, cuối cùng, gã đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền:

- Diệp công tử, là ta ngôn luận không thích đáng, ngươi thắng. Món kia bảo vật là của ngươi!

Diệp Huyền lạnh nhạt đáp:

- Thương thống lĩnh, hình như ngươi cũng chẳng cam tâm!

- Diệp công tử còn muốn như thế nào?

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Kim Nhân kia, sau đó nói:

- Không bằng chúng ta lại đánh cược lần nữa?

Diệp Huyền yên lặng, hắn không nghĩ tới Thương Khâu này lại còn có bảo vật cấp bậc Đạo Cảnh! Chẳng lẽ ở Thần Quốc này Đạo Cảnh chỉ là củ cải thôi sao?

Đạo Cảnh!

Gã mở lòng bàn tay ra, một cây côn sắt màu đen lặng yên xuất hiện, toàn thân đen kịt, tản ra một cỗ khí tức âm trầm.

- Để ta! Đúng lúc muốn mở mang kiến thức thực lực chân chính Diệp công tử một chút!

Lăng Dạ đang muốn nói chuyện, Thương Khâu đột nhiên nói:

- Được. Hai người ai tới?

Thương Khâu nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngươi thật sự không cần hai thanh kiếm này?

Diệp Huyền gật đầu:

- Tuyệt đối không cần, có thể thề với trời!

Thương Khâu yên lặng một lát, sau đó nhìn về phía Lăng Dạ, người sau do dự một chút, mở tay phải ra, một tôn người tí hon màu vàng xuất hiện trong tay y.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền nheo mắt, Lăng Dạ này cũng có!

Thương Khâu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ta còn thêm một điều kiện, nếu như ngươi thua, ngươi phải bồi thường Lăng Dạ huynh một thanh thương cấp bậc Tạo Hóa cảnh.

Diệp Huyền gật đầu:

- Thật! Nếu như ngươi thắng, ta sẽ trả lại cho ngươi tôn người tí hon màu vàng này. Chỉ là, nếu như ngươi thua, ngươi lại phải cho ta một tôn người tí hon màu vàng, hoặc là một kiện bảo vật cấp bậc Đạo Cảnh. Ngươi có dám đánh cược hay không?

Diệp Huyền gật đầu:

- Thật chứ?

Thương Khâu hai mắt híp lại:

- Chúng ta lại tỷ thí một trận, ta không cần hai thanh kiếm này, thế nào?

Thương Khâu nhìn về phía Diệp Huyền, hắn nói:

Lúc này, Thương Khâu giơ côn sắt lên, cười nói:

- Diệp thành chủ, ngươi nên chuẩn bị thêm mấy cái kiếm, bởi vì ta sợ kiếm ngươi không đủ cho côn ta đập.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Không cho ta dùng Đạo Cảnh kiếm, mà chính ngươi lại dùng, có phải quá vô sỉ không?

Thương Khâu đáp:

- Vô sỉ? Đây không phải học Diệp công tử ngươi sao? Tới đánh đi!

Gã nhảy lên, ngay sau đó, vô số côn ảnh trùng trùng điệp điệp bay về phía Diệp Huyền.

Mà đúng lúc này, dưới chân Diệp Huyền, mặt đất bắt đầu dâng lên, vô số đại địa chi lực tựa như thủy triều bao phủ hắn.

Nhìn thấy một màn này, Nam Cung Uyển đứng cách đó không xa hơi cau mày!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xông lên trước, hắn không sử dụng kiếm, mà đấm ra một quyền!

Oanh!

Một quyền ra, vô số tàn ảnh trong nháy mắt biến mất, mà Thương Khâu trực tiếp bị chấn ra ngoài mấy trăm trượng!

Toàn bộ diễn võ trường đều bị ném đi, trở nên tanh bành!

Một quyền bại!

Đại địa chi lực!

Diệp Huyền chậm rãi nhắm mắt lại, tay phải từ từ buông ra, rất nhanh, vô số đại địa chi lực lại quay về lòng đất.

Đại địa chi lực, cũng là một trong các át chủ bài của hắn. Đặc biệt là hiện tại, trong khoảnh khắc hắn có thể điều động đại địa chi lực cùng với địa mạch lực lượng chung quanh gần vạn dặm. Nếu như cho hắn một chút thời gian, thậm chí hắn có thể tụ tập đại địa chi lực cùng địa mạch lực lượng trong vòng mười vạn dặm!

Mà sau khi tụ tập nhiều đại địa chi lực cùng với địa mạch lực lượng như vậy, thực lực của hắn tuyệt đối vượt xa Chứng Đạo Cảnh. Phải nói, dù là Chưởng Đạo Cảnh cũng không thể chống lại hắn, chỉ có cường giả cấp bậc như đám người Tinh chủ mới ngăn được Đại Địa đạo tắc này thôi!

Diệp Huyền nhìn bên kia, giờ phút này, Thương Khâu đã ngã xuống đất, gã vừa muốn đứng lên, Diệp Huyền đã xuất hiện ở trước mặt hắn. Thương Khâu biến sắc, hắn không có hạ sát thủ, mà đoạt lấy côn sắt màu đen kia!

Thương Khâu biến sắc:

- Ngươi. . .

Gã vừa mở miệng, một thanh kiếm đã nằm trên cổ.

Diệp Huyền nhìn Thương Khâu:

- Ngươi thua! Dựa theo ước định, trận vừa rồi là quyết đấu sinh tử, nói cách khác, ta có thể giết ngươi. Thế nhưng, Diệp Huyền ta không phải một kẻ tàn nhẫn vô tình, ta có thể không giết ngươi. Nhưng trận vừa rồi khiến ta tiêu hao quá lớn, ta cần năm trăm vạn thần tinh để đền bù tổn thất, ngươi không có ý kiến chứ?

Thương Khâu nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngươi đang doạ ta sao?

Diệp Huyền gật đầu:

- Xem ra, ngươi không định bồi thường.

Hắn chém thẳng kiếm xuống!

Xùy!

Một cánh tay Thương Khâu bay thẳng ra ngoài, máu tươi như trút nước. Nhưng gã không buồn chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm.

Diệp Huyền không nói thêm gì, cũng không do dự, lại chém một kiếm về phía đầu Thương Khâu.

Mà đúng lúc này, một thanh trường thương đột nhiên phá không mà tới!

Keng!

Diệp Huyền kiếm bị trường thương của Lăng Dạ ngăn trở!

Mà lúc này, binh sĩ bốn phía đột nhiên vây quanh!

Diệp Huyền nhìn bốn phía, nhếch miệng cười một tiếng:

- Thua không nổi sao?

Đúng lúc này, Nam Cung Uyển đột nhiên nói:

- Đi lấy cho Diệp công tử năm trăm vạn thần tinh!

Thương Khâu vẻ mặt có chút khó coi, gã định lên tiếng thì thấy Nam Cung Uyển nhìn một cái. Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, nhưng gã lại run lên, không dám nói nữa, ngay lập tức quay người rời đi.

Nam Cung Uyển tay phải nhẹ nhàng vung lên, rất nhanh, những binh lính kia dồn dập thối lui.

Nàng ta đi đến trước mặt Diệp Huyền, cầm hai tôn Kim Nhân đưa cho hắn, sau đó nói:

- Diệp công tử, Thần Quốc ta chịu cược chịu thua, đây là của ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận