Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3133: Khó mà chịu đựng

Bạch y nữ tử liếc mắt nhìn đám người Diệp Huyền ở đằng xa: "Đây chính là Diệp Thần đã làm chấn động toàn bộ Vĩnh Sinh giới năm đó sao? Ta thấy chẳng ra làm sao cả."

Nam tử trẻ tuổi lắc đầu: "Càn Nhi, không thể nói như vậy được! Năm đó khi người này còn ở Vĩnh Sinh Giới chính là đệ nhất danh xứng với thực, không chỉ thế hệ trẻ tuổi mà cho dù là thế hệ trước đó cũng không có đến mấy người có thể áp chế được hắn đâu! Cho đến tận bây giờ vẫn chưa có người nào có thể phá được kỷ luật mà hắn đã tạo ra là Lâm Uyên Sơn!"

Lâm Uyên!

Nghe vậy, sắc mặt bạch y nữ tử chợt trở nên nặng nề hơn hẳn!

Nam tử trẻ tuổi lại nói: "Các tiền bối nhắc đến Diệp Thần là không có một ai không thán phục, thậm chí ngay cả gia tộc năm ấy cũng từng nói, nếu hồi đó Diêp Thàn không xảy ra biến cố thì Tiêu tộc ta hoàn toàn không có khả năng trở thành đệ nhất đại tộc ở Vĩnh Sinh Giới! Không chỉ như thế, mấy đại gia tộc trong Vĩnh Giới đều sẽ bị một mình Diệp Thần áp chế!"

Bạch y nữ tử trầm giọng bảo: "Quá ưu tú cũng không phải là chuyện tốt gì."

Nam tử trẻ tuổi cười nói: "Đúng là như vậy thật, nhưng chuyện như của Diệp tộc này cũng thuộc vào số ít, dù sao mẹ ruột không muốn con trai vượt qua mình vẫn..."

Nói đến đây, dường như hắn ta kiêng dè điều gì đó mà không nói tiếp nữa.

Nam tử trẻ tuổi cười đáp: "Không biết."

Nói rồi, hắn ta quay đầu nhìn sang bên phải, cách bên phải không xa có một nam tử đang đứng.

Đám người Diệp Huyền ở đằng xa đã biến mất.

Nam tử trẻ tuổi cười nói: "Nhúng tay vào làm gì? Chúng ta cứ đợi xem kịch hay là được."

Diệp Lăng Thiên của Diệp tộc này chính là kẻ tàn nhẫn số một ở Vĩnh Sinh Giới!

Cổ tộc – một trong tứ đại gia tộc tại Vĩnh Sinh Giới!

Tuy rằng Tiêu tộc là đệ nhất đại tộc ở Vĩnh Sinh Giới nhưng hắn ta cũng không có tư cách nói về tộc trưởng của Tiêu tộc, đặc biệt là vì tộc trưởng này còn cực kỳ bất thường!

Trước ngực trái của hắn ta vẽ một chữ "Cổ" rất nhỏ.

Đến ngay cả con trai của mình còn dám giết thì thôi, thế này còn không tàn nhẫn hay sao?

Kẻ tàn bạo số một!

Bạch y nữ tử nhẹ giọn ghỏi: "Đám người gia chủ có thái độ thế nào? Có định nhúng tay vào không?"

Cách đằng xa, nam tử được gọi là Cổ Liệt kia liếc mắt nhìn nam tử trẻ tuổi: "Tiêu Quyết, thái độ của Tiêu tộc các ngươi thế nào?"

Đột nhiên bạch y nữ tử hỏi: "Nhị ca, ngươi nói xem lần này hắn chủ động tới Diệp tộc là có mục đích gì?"

Tiêu Quyết cười ha ha: "Đây là chuyện của Diệp tộc, có liên quan gì đến Tiêu tộc chúng ta không?"

Cổ tộc!

Nam tử trẻ tuổi ôm quyền, cười nói: "Hóa ra là Cổ Liệt huynh! Ngươi cũng tới à!"

Tiêu Quyết hơi híp mắt lại, nụ cười dần dần cứng ngắc.

Tiêu Quyết cười to, bảo: "Cổ Liệt huynh, năm ấy Diệp tộc Diệp tộc đã có mấy vạn người chết thảm... món nợ máu này, ngươi cho rằng có thể dễ dàng xóa bỏ được sao?"

Diệp tộc.

Tiêu Quyết chớp mắt: "Cổ Liệt huynh, ngươi đang nói đùa đấy sao?"

Diệp thành!

Cổ Liệt thản nhiên nói: "Nếu Diệp Thần này nhận lỗi và Diệp tộc lại chấp nhận hắn thì sao?"

Ngay khi nhìn thấy mười chín người này, sắc mặt của Mục Thánh đứng bên cạnh Diệp Huyền lập tức trở nên dữ tợn: "Thế tử, bọn họ chính là mười chín thần tướng đã đi theo ngươi năm ấy!"

Mười chín người này chết thảm đến mức không dám nhìn, cả người từ trên xuống dưới phủ kín đủ loại đinh nhỏ màu đỏ, ngoại trừ vậy ra, dưới chân bọn họ đều có một ngọn lửa màu mây trắng.

Mà khi đám người bọn họ đi tới trước cổng thành của Diệp thành kia, trên cổng thành đó treo mười chín người!

Cổ Liệt khẽ cười: "Không có chuyện gì là không có khả năng, không phải sao?"

Dưới sự dẫn đường của Mục Thánh, không mắt bao lâu, đám người Diệp Huyền đã đến Diệp Giới.

Đây chính là một tiểu giới mà Diệp tộc một mình xây dựng ra trong Vĩnh Sinh Giới, độc chiếm toàn bộ linh khí của một tiểu giới!

Ngay khi bước vào Diệp Giới, Diệp Huyền đã trông thấy một tòa thành cổ to lớn, thành cổ lơ lửng giữa không trung, chiếm diện tích đến nghìn dặm, trông cực kỳ khí phách!

Cổ Liệt nhìn về phía xa, cười hỏi: "Ta nói lỡ như cơ mà?"

Tiêu Quyết đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Nói rồi, hắn ta quay người rời đi.

Cổ Liệt nhún vai: "Năm ấy Diệp Thần đáng sợ đến mức nào chắc hẳn Tiêu tộc các ngươi biết rõ nhất, lỡ như hắn trở về Diệp tộc, vậy ngươi nói xem, liệu Vĩnh Sinh Giới chúng ta có thay trời tiếp không? Ha ha..."

"Thật tàn độc!"

Lúc này, giọng nói của Thú Thần đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyền: "Tiểu tử, bọn họ vẫn chưa chết nhưng linh hồn họ đang bị giam cầm bên trong cơ thể, hơn nữa còn đang bị một loại cấm thuật đáng sợ tra tấn linh hồn, loại đau đớn này... cho dù có là ta thì chỉ sợ cũng khó mà chịu đựng được..."

Bấy giờ, một nam tử dẫn đầu bị treo trên cổng thành kia như cảm giác được gì đó, hắn ta chợt mở hai mắt ra nhìn về phía Diệp Huyền ở bên dưới, ngay khi trông thấy Diệp Huyền, nam tử hơi sững sờ sau đó nước mắt lập tức chảy ra: "Thế tử..."

Mười tám người còn lại cũng từ từ mở mắt ra, trong nháy mắt trông thấy Diệp Huyền ấy, mười tám người này đều khóc như mưa.

Vô số năm qua đi rồi!

Ngày ngày đêm đêm bị tra tấn nhưng cả mười chín người họ đều không kêu lấy một tiếng nào!

Càng không có một ai cầu xin!

Mà lúc này, cả mười chín người lại òa khóc như một đứa trẻ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận