Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3222: Tới đi

Thấy mọi người sững sờ, Diệp Huyền bèn cười ha ha: "Ta đùa thôi!"

Nghe vậy, mấy người Lâm Tiêu bèn thở phào một hơi!

Còn lòng Diệp Huyền thì đang rỉ máu!

Mẹ kiếp!

Hắn ra vẻ hơi quá rồi!

Bảo vật ở Thượng Cổ Thiên Tộc không phải nhiều bình thường thôi đâu!

Dẫu sao thì đó cũng là thế lực đã tồn tại mấy chục vạn năm cơ mà!

Sao của cải của bọn họ có thể bình thường cho được?

Gia Hòa: "..."

Cha con nhà này chẳng đáng tin gì cả!

Gia Hòa do dự một lát rồi nói: "Được! Nhưng mà Diệp công tử này, phiền phức của chúng ta có thể..."

Gia Hòa cũng thấy cạn lời!

Đừng nói chút của cải này, kể cả gấp mười thì hắn cũng sẵn lòng!

Hắn vô địch trong những người cùng cảnh giới mà!

Đương nhiên, Diệp Huyền không đố kị, càng không hối hận!

Cái tên này đi cùng mình thực sự có thể giải quyết vấn đề sao?

Một lát sau, Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, sau đó hắn nhìn Gia Hòa: "Gia Hòa cô nương, ta cần ba ngày, được chứ?"

Những người này đã liều mạng vì hắn mà!

Bên trong Giới Ngục tháp, tiểu tháp nở nụ cười lạnh lùng: "Tiểu chủ, ngươi đúng là ngốc nghếch, ngươi tưởng phiền phức nhỏ trong mắt chủ nhân cũng là phiền phức nhỏ đối với ngươi hay sao? Hơn nữa chủ nhân đã nói là phiền phức nhỏ rồi thì ngươi cứ đợi chết đi! Đợi ngươi chết rồi ta sẽ chôn ngươi cho!"

Một kiếm không được thì hai kiếm!

Diệp Huyền nghi hoặc: "Chẳng phải cha ta đã nói là phiền phức nhỏ rồi sao?"

Cùng lắm là hai kiếm!

Diệp Huyền cũng không hỏi nhiều, hiện giờ hắn đã đạt Đăng Thiên cảnh, hắn còn sợ ai nữa chứ?

Một kiếm miểu sát!

Chỉ bởi một gia chủ não tàn!

Nhìn Thượng Cổ Thiên Giới lúc này, ánh mắt hai người bèn hiện vẻ phức tạp!

Thái U nhìn Mạc Thanh Nhiên, Mạc Thanh Nhiên nói: "Tỷ tỷ của hắn ta ưu tú hơn hắn ta quá nhiều! Thế nhưng nàng ta lại không thể trở thành gia chủ.

Một lát sau, mọi người bèn rời đi.

Thái U gật đầu: "Đúng là Diệp Huyền đã vượt ngoài dự liệu của chúng ta!"

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền không nhịn được nở nụ cười, hình như hắn hơi khoa trương rồi!

Mạc Thanh Nhiên gật đầu: "Chuyện của Thượng Cổ Thiên Tộc coi như đã cho chúng ta một bài học cảnh tỉnh! Nếu như một người vô dụng mà nắm quyền thì thực sự sẽ mang đến nguy cơ hủy diệt cho tông môn!"

Thái U nhìn hắn ta: "Chọn lọc nhân tài?"

Mạc Thanh Nhiên khẽ nói: "Ta phải suy nghĩ về người kế thừa rồi!"

Lúc này, Mạc Thanh Nhiên và Thái U xuất hiện.

Tại sao?

Tại vì nàng ta không phù hợp với lợi ích của các trưởng lão! Thái bình thịnh thế, một gia chủ vô dụng phù hợp với lợi ích của mọi người hơn! Thực ra điều này cũng bình thường. Nhiều năm nay, trừ ba thế lực chúng ta ra thì không một ai dám chọc vào Thượng Cổ Thiên Tộc, bao gồm cả Chư Thiên thành và Kiếm Minh! Đấu riêng cũng không phải đối thủ của Thượng Cổ Thiên Tộc! Chỉ là cái tên Thiên Diệp này cũng không ngờ, Diệp Huyền..."

Nói đoạn, hắn ta bèn lắc đầu cười: "Đừng nói hắn ta, đến chúng ta cũng không ngờ Diệp Huyền lại có thể khiến các thế lực ở Chư Thiên thành liên minh lại. Không những thế, người này còn có chỗ dựa vững chãi, càng đánh càng nhiều người..."

Một thế lực tồn tại cả mấy chục vạn năm cứ thế biến mất!

Mạc Thanh Nhiên mỉm cười: "Thực ra cũng không hoàn toàn do hắn ta!"

Nói đoạn, hắn ta bèn lắc đầu thở dài.

Thái U nói: "Cái tên Thiên Diệp này..."

Thái U gật đầu: "Đúng vậy!"

Mạc Thanh Nhiên liếc nhìn xung quanh, đoạn thở dài: "Truyền thừa mấy chục vạn năm tan tành trong giây lát!"

Thái U mỉm cười: "Nói về thanh sam nam tử kia đi?"

Nghe vậy, sắc mặt Mạc Thanh Nhiên bèn trở nên nghiêm trọng.

Thái U khẽ mỉm cười: "Chúng ta vẫn rất yếu!"

Mạc Thanh Nhiên cười khổ: "Đúng vậy!"...

Diệp Huyền quay lại Kiếm Minh!

Trong một tiểu viện, Diệp Huyền nhìn Trương Văn Tú và An Lan Tú trước mặt: "Các ngươi ở lại Kiếm Minh tu luyện, các ngươi thấy sao?"

Trương Văn Tú chép miệng: "Ngươi chê chúng ta kéo chân ngươi hả?"

Vụt!

Lần này Diệp Huyền không đối đầu trực tiếp, hắn nhón chân, cả người bay về phía sau.

Mặc dù đã phong ấn tu vi, song thương của An Lan Tú vẫn nhanh như chớp!

Kiếm với thương vừa tiếp xúc thì võ đài dưới chân hai người lập tức rung chuyển. Đúng lúc ấy, An La Tú bỗng đâm thương về phía trước.

Uỳnh!

An Lan Tú đột nhiên biến mất, khoảnh khắc nàng biến mất, Diệp Huyền cũng xuất kiếm.

Thế nhưng dù cố gắng thế nào nàng cũng khó mà đuổi theo bước chân của Diệp Huyền được!

Vốn dĩ trước kia nàng còn vượt qua cả hắn, thế nhưng hắn đột nhiên vươn lên Đăng Thiên cảnh!

Quá vô lí!

Diệp Huyền nhìn An Lan Tú, hắn mỉm cười: "Tỉ thí không? Phong ấn toàn bộ tu vi!"

An Lan Tú nhìn hắn: "Ngươi chắc chứ?"

Diệp Huyền gật đầu: "Chắc!"

An Lan Tú gật đầu: "Được!"

Hai người bèn tới võ trường, võ trường này rất lớn, dài rộng vài trăm trượng, không gian xung quanh cũng kiến cố vô cùng.

Diệp Huyền nhìn An Lan Tú, hắn mỉm cười: "Tới đi!"

Thực ra nàng đã rất cố gắng rồi.

Đi nhanh quá!

An Lan Tú đột nhiên nói: "Ngươi đi nhanh quá!"

Diệp Huyền gật đầu: "Được!"

Trương Văn Tú lại lắc đầu: "Giờ chúng ta đi theo ngươi thì cũng chẳng giúp được gì cho ngươi, ngươi đi sớm về sớm đi!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Nếu như các ngươi muốn đi cùng thì cũng được!"

Thương của An Lan Tú đâm vào khoảng không, tiếng không khí ma sát vang lên!

Thế nhưng đúng lúc ấy, An Lan Tú bỗng bước lên phía trước một bước, tay cầm thương thuận thế thu về phía sau, cơ thể nàng xoay vòng tại chỗ, trường thương bay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận