Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 676: Giết Tần Tôn

Diệp Huyền lợi dụng Không Gian đạo tắc trực tiếp xuyên qua không gian giữa cánh cửa kia, rõ ràng, mặc dù cánh cửa này có lai lịch bất phàm, nhưng cũng không vượt ra khỏi phạm trù của Không Gian đạo tắc.

Rất nhanh, Diệp Huyền và Đế Khuyển xuất hiện trước một bậc thềm đá, trước mặt hai người có một thềm đá dẫn đi lên, thềm đá một mực đẫn đến phía trên núi, mà trên đỉnh núi, có một tòa cung điện màu đen.

Ngay phía trên đại điện, có dán một tấm phù lục màu đỏ như máu.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Đây chính là nơi ở của bọn hắn.

Đế Khuyển nhìn lướt qua bốn phía, xung quanh vô cùng âm u, tản ra một làn sương mù màu đen, vô cùng quỷ dị.

Đế Khuyển trầm giọng nói:

- Cẩn thận chút, tông môn này có chút không đơn giản.

- Diệp Huyền, làm sao ngươi có thể tiến đến!

- Giết!

Diệp Huyền dẫn theo kiếm đi đến phía Quỷ Môn ở nơi xa, đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền không xa, bóng đen thật sự giống như một cái bóng, vô cùng quỷ dị.

Diệp Huyền đột nhiên nói:

Bởi vậy, Diệp Huyền vẫn vô cùng rõ ràng đối với thực lực của bản thân.

Diệp Huyền mặt không biểu tình:

Diệp Huyền khẽ gật đầu, đi đến nơi đây, hắn đã phát hiện, rất có thể Quỷ Môn này còn mạnh hơn cả Cổ gia. Dĩ nhiên, kỳ thật Cổ gia cũng không yếu, chỉ là bọn hắn gặp phải yêu nghiệt như Giản Tự Tại!

Đế Khuyển ngây ngẩn cả người, sau đó nói:

Mà bây giờ đối đầu với Quỷ Môn này, mặc dù có Đế Khuyển trợ giúp, nhưng hắn vẫn không dám chủ quan.

Nếu không phải gặp trúng Giản Tự Tại, dùng thực lực cá nhân của hắn, cho dù vận dụng Giới Ngục tháp cũng không có khả năng diệt được Cổ gia.

Trong thanh âm, mang theo vẻ khó hiểu nồng đậm.

Đế Khuyển trừng mắt nhìn:

Bóng đen nói:

- Dường như đúng thế!

- Không tâm sự trước sao?

- Trò chuyện gì? Trò chuyện nhân sinh sao?

Đế Khuyển nhíu mày:

Oanh!

Đế Khuyển vội vàng đuổi theo!

Nơi xa, bóng đen kia cả giận nói:

Diệp Huyền nói:

Thanh âm vừa dứt, nó thả người nhảy lên.

Kiếm của Diệp Huyền còn chưa chém đến, Đế Khuyển đã trực tiếp một trảo đập vào trên bàn tay Tần Tôn.

Thanh âm vừa dứt, tốc độ của hắn tăng nhanh, gần như là trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Dư Thiên và Tần Tôn, sắc mặt hai người đại biến, Tần Tôn đột nhiên vỗ xuống phía trước một chưởng, vỗ ra một chưởng này, không gian trước mặt hắn trực tiếp bị đánh rách tả tơi!

- Bọn hắn đang trì hoãn thời gian, giết!

- Diệp Huyền, ngươi khinh người quá đáng, ngươi...

Trên đường đi, kiếm của Diệp Huyền kéo lê trên thềm đá, mỗi một bước đi của hắn, kiếm sẽ vạch ra một vết rách thật sâu trên thềm đá.

Phần cuối thềm đá, Dư Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, hiện tại ngươi rời đi còn có cơ hội sống sót.

Theo Đế Khuyển tiến lên, bóng đen kia trực tiếp nổ tung ra!

Diệp Huyền dẫn theo kiếm đi đến phía trên thềm đá.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía phần cuối thềm đá nơi xa, giờ phút này, Tần Tôn và Dư Thiên kia đang ở phần cuối trên thềm đá nhìn xuống hắn.

- Đây không phải bản thể!

Oanh!

Không gian xung quanh mấy người trực tiếp nứt ra, còn Tần Tôn kia càng liên tục lùi lại, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Tần Tôn, cùng lúc đó, hắn đột nhiên chém xuống một kiếm, thẳng xuống đầu Tần Tôn!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Tần Tôn đại biến, hắn gầm lên giận dữ, đấm ra một quyền đỡ lấy một kiếm của Diệp Huyền.

Đấm ra một quyền này, một cỗ lực lượng linh hồn cường đại bạo phát ra từ trong nắm đấm của hắn, tựa như núi lửa bùng nổ.

Mà khóe miệng Diệp Huyền lại nổi lên một nụ cười dữ tợn!

Dư Thiên cách đó không xa đột nhiên kinh hãi nói:

- Mau thu hồi hồn lực! Nhanh...

Lời còn chưa kịp dứt, nơi xa, cỗ hồn lực Tần Tôn thả ra đã phá toái trong nháy mắt, một thanh kiếm trực tiếp cắm vào giữa chân mày Tần Tôn.

Mà Tần Tôn cũng không tắt thở như vậy, cùng một lúc khi kiếm của Diệp Huyền cắm vào phần bụng hắn, một chưởng của hắn cũng vỗ lên trên phần bụng Diệp Huyền.

Nơi xa, Diệp Huyền nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, mà lúc này, phù lục màu đỏ như máu kia đột nhiên hóa thành một ánh lửa nổ tung ra, ngay sau đó, một bóng đen vọt ra từ trong đó.

Vẻ mặt Dư Thiên đang nói chuyện bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, hắn thoáng cái đã lui về sau, sau đó khẽ điểm lên trên, phía trên cung điện, tờ phù lục màu đỏ như máu kia đột nhiên bay xuống.

Diệp Huyền đột nhiên biến mất.

- Diệp Huyền, Quỷ Môn ta...

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Dư Thiên cách đó không xa, sắc mặt người sau đại biến, trực tiếp thối lui đến cửa cung điện, hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

Đương nhiên, đối với hắn mà nói, những chuyện này đều là vô nghĩa. Bởi vì hắn tới đây không phải để tỷ võ, mà là giết người. Hắn sẽ không ngu đến mức đơn đả độc đấu với đối phương, hắn chỉ suy nghĩ phải làm sao để giết chết đối phương!

- Quên!

Tần Tôn: "..."

Linh hồn Tần Tôn càng ngày càng hư ảo, hắn biết bản thân không còn nhiều thời gian!

Trong một chút thời gian cuối cùng này, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:

- Lão phu không phải thua ngươi, không phải!

Thanh âm vừa dứt, hắn hoàn toàn biến mất.

Thế gian đã không còn một Tần Tôn này.

Diệp Huyền tự nhiên biết Tần Tôn này có ý gì, nếu như ngay từ đầu không có Đế Khuyển quấy nhiễu, hắn căn bản không có khả năng chém giết Tần Tôn này.

Có thể nói, cái chết của Tần Tôn này, có một nửa công lao của Đế Khuyển.

Dư Thiên yên lặng một chớp mắt, sau đó nói:

- Vì sao ngươi không ngăn cản hắn!

Tần Tôn có chút mờ mịt, chớp mắt sau, hắn nhìn về phía Dư Thiên ở một bên:

Mà sau khi linh hồn tách ra khỏi thân thể, linh hồn hắn lập tức trở nên hư ảo với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Cả người Diệp Huyền bay ngược ra ngoài tựa như diều đứt dây, Tần Tôn cũng liên tục lùi lại, hắn lui nhưng thân thể và linh hồn của hắn đã trực tiếp tách ra!

Ầm!

Sắc mặt Diệp Huyền đại biến, hắn giơ kiếm chặn lại.

Bành!

Theo một tiếng vang trầm vang lên, Diệp Huyền trực tiếp thối lui xuống dưới thềm đá.

Bóng đen kia lại vọt tới phía Diệp Huyền lần nữa, nhưng mà đúng lúc này, Đế Khuyển đột nhiên thả người va chạm.

Oanh!

Giữa sân, một tiếng vang trầm thấp bỗng nhiên vang vọng, sau một khắc, Đế Khuyển lui trở về trước mặt Diệp Huyền.

Thấy thế, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức ngưng trọng lên! Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trên thềm đá, ở phần cuối thềm đá, một tên nam tử thân trên trần trụi đứng đấy, nam tử có diện mạo dữ tợn, trên thân trải rộng vết rạn huyết sắc, mà tay của hắn, mọc đầy móng tay dài bén nhọn.

Nam tử nhìn chằm chằm Đế Khuyển phía dưới, khóe miệng của hắn không ngừng co quắp, trong miệng, có chất lỏng màu đen không ngừng chảy ra.

Diệp Huyền nói:

- Đế Khuyển tiền bối, tên này giao cho ngươi?

Đế Khuyển khẽ gật đầu:

- Ngươi cẩn thận chút!

Thanh âm vừa dứt, Đế Khuyển trực tiếp xông ra ngoài, mà nơi xa, nam tử đứng phía cuối thềm đá kia đột nhiên gào thét một hồi, sau đó thả người bay xuống, trực tiếp đụng tới Đế Khuyển phía dưới!

Mạnh mẽ va chạm!

Oanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận