Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3752. Không muốn mất đi cảm giác vô địch! (2)



Chương 3752. Không muốn mất đi cảm giác vô địch! (2)




Diệp Huyền phản ứng rất nhanh, khi Phương Thốn Kiếm Vựctan vỡ, hắn đột nhiên nghiêng người, tránh được đường kiếm kia. Thế nhưng đúng lúc đó, Hư Vọng lại quét ngang kiếm.
Vụt!
Một mảng kiếm quang chém đến cổ họng Diệp Huyền!
Nếu như đường kiếm này mà chém trúng thì đầu Diệp Huyền sẽ lập tức lìa khỏi cổ!
Có điều, khi kiếm chém gần đến cổ họng Diệp Huyền, một thanh kiếm khác đã chặn đứng kiếm của Hư Vọng!
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyền lùi đi cả trăm trượng. Mà hắn còn chưa dừng lại thì một đường kiếm nữa lại tới!
Vẻ mặt DIệp Huyền vẫn bình tĩnh, lần này hắn không lùi lại mà đâm kiếm ra.
Đối đầu trực tiếp!
Uỳnh!
Hai thanh kiếm tiếp xúc, thời không xung quanh cũng bị hủy diệt. Ngay sau đó, vô số kiếm khí bắn ra, mỗi một đường kiếm khí đều có thể xé rách thời không của vũ trụ này!
Đúng lúc đó, cơ thể hai người bèn trở nên hư ảo. Chỉ trong chớp mắt, hai đường kiếm quang bay lên!
Thời không xung quanh đó chục vạn dặm lập tức bị hủy diệt!
Sau khi Diệp Huyền dừng lại, Hư Vọng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Ngay sau đó, một đường kiếm quang lao thẳng xuống.
Bạt Kiếm Định Sinh Tử!
Kiếm lao xuống, vẻ mặt Diệp Huyền có hơi nghiêm nghị.
Trước đó, hắn toàn thi triển Bạt Kiếm Định Sinh Tử với người khác, chứ chưa từng đối đầu trực tiếp với sức mạnh của một đường kiếm như thế này. Mà bây giờ, hắn đột nhiên phát hiện, vẫn là cha hắn lợi hại!
Đường kiếm này đúng là hơi chới với!
Diệp Huyền không nghĩ ngợi nhiều, hắn không lùi lại mà tiến lên, rút kiếm ra chém.
Cũng là Bạt Kiếm Định Sinh Tử.
Hai thanh kiếm va chạm, thời không xung quanh đó trăm vạn dặm lập tức biến thành một màu đen!
Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng!
Cứ thế, khoảng một khắc sau, Diệp Huyền và Hư Vọng rời khỏi thời không kia, trên người cả hai đều có vết thương do kiếm. Nhất là Hư Vọng, trên người nàng chỗ nào cũng thấy kiếm quang, cũng bởi thế nên có vài chỗ trên người nàng bị lộ ra.
Hư Vọng cũng nhận ra được điều này, vẻ mặt nàng hơi không được tự nhiên.
Diệp Huyền đột nhiên cười nói: “Sư phụ ngươi là chính nhân quân tử, cái gì không nên nhìn thì chắc chắn ta sẽ không nhìn!”
Hư Vọng: “…”
Lúc này, Diệp Huyền xuất hiện trước mặt Hư Vọng, hắn lấy một chiếc áo khoác khoác lên vai nàng, đoạn bảo: “Trận chiến vừa rồi ngươi cũng đã gặt hái được rất nhiều điều, ngươi cứ tu luyện ở trong tháp đi, có cần gì thì cứ nói với ta!”
Hư Vọng gật đầu: “Được!”
Nói đoạn, nàng bèn quay về tiểu tháp.
Lúc này, Diệp Huyền quay người nhìn về phía không xa. Trong thời không nơi đó, A Đạo Linh xuất hiện.
A Đạo Linh liếc nhìn xung quanh, sau đó cười nói: “Vừa rồi đang tỉ thí với ai à?”
Diệp Huyền gật đầu.
A Đạo Linh nhìn chằm chằm vào hắn, rất rõ ràng, bên cạnh Diệp Huyền còn có một cường giả Vô cảnh!
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Linh tỷ, trước đó ta có được nạp giới của Phàm Thiên và Vạn Đạo Minh, ta phát hiện trong đó có hai mươi vạn vô lượng thần tinh… Tại sao lại ít như vậy?”
A Đạo Linh trầm giọng nói: “Ngươi thấy hai mươi vạn vô lượng thần tinh rất ít sao?”
Diệp Huyền nhíu mày, hắn hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ rất nhiều?”
A Đạo Linh trừng mắt với hắn: “Đương nhiên là nhiều rồi! Ngươi có biết hiện giờ tỷ tỷ ngươi có tích lũy cũng chưa được vài vạn viên không…”
Nói đến đây, hình như nàng nhớ ra điều gì đó nên bảo: “Trước đó ta cho ngươi một vạn vô lượng thần tinh, có phải ngươi thấy ta ki bo lắm không?”
Diệp Huyền cười tươi rói: “Cũng hơi hơi!”
A Đạo Linh lắc đầu cười: “Cái tên không biết tốt xấu này! Ta cho ngươi hay, vô lượng thần tinh cực kì quý giá, kể cả chúng ta cũng phải mạo hiểm tính mạng mới có được đấy!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn tò mò: “Đến cường giả Vô cảnh cũng cần phải mạo hiểm tính mạng mới có được sao?”
A Đạo Linh gật đầu: “Còn nhớ trước đó ta đã nói với ngươi, muốn ngươi giúp đỡ không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Bởi vì vô lượng thần tinh đó hả?”
A Đạo Linh mỉm cười: “Đúng vậy! Lần này ta phải đưa ngươi tới một nơi, một cấm địa của Dị thế giới, kể cả chúng ta cũng có thể hi sinh tại nơi đó!”
Diệp Huyền tò mò: “Nơi gì thế?”
A Đạo Linh nói: “Thiên Mộ Chi Địa!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Thiên Mộ Chi Địa? Nơi nào vậy?”
A Đạo Linh cười nói: “Một nơi rất cổ xưa, chỉ nơi đó mới có vô lượng thần tinh! Nghe nói, năm xưa Mục Thần đã biến mất ở nơi đó. Đương nhiên, không biết thật giả ra sao, có điều ta thấy chắc là thật đấy! Bởi lẽ cả Dị thế giới này chỉ có nơi đó là chúng ta không thám thính rõ được!”
Nói đoạn, nàng bèn dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Ngày xưa mỗi năm Thiên Mộ Chi Địa lại tuốn ra rất nhiều vô lượng thần tinh, nhưng dạo này không biết vì nguyên nhân gì là số lượng vô lượng thần tinh càng lúc càng ít… Tiếp tục thế này thì những cường giả Vô cảnh như chúng ta sẽ phải đối mặt với một cục diện cam go, đó chính là không thể tu luyện nữa!
Ngươi phải biết rằng sau khi đạt tới Vô cảnh, huyền khí bình thường không có tác dụng gì với chúng ta, chỉ có thần vật như vô lượng thần tinh mới giúp chúng ta tiếp tục tu luyện! Thế nên lần này ta đã liên lạc với vài cường giả Vô cảnh, mọi người cùng nhau tìm hiểu nơi đó, xem xem nơi đó rốt cuộc có bí mật gì!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn hiểu ngay!
Thiên Mộ Chi Địa!
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ta không muốn đi cho lắm!”
A Đạo Linh sững sờ, sau đó nói: “Tại sao?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Khó khăn lắm ta mới vô địch, ta không muốn mất cảm giác vô địch này đâu!”
Vẻ mặt A Đạo Linh khựng lại: “…”
Hết chương 3752.



Bạn cần đăng nhập để bình luận