Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 472: Cút!

Phía chân trời xa xôi, một tiếng thở dài truyền đến.

Diệp Huyền lôi kéo Vị Ương Thiên về tới nhà trên cây, giờ phút này, đám người Cổ Vu tộc cũng có mặt, Diệp Huyền cười nói:

- Cổ tộc trưởng, nói một lời thật lòng, nha đầu này a, là một người kế tục rất không tệ, nếu các ngươi tận lực bồi dưỡng, ngày sau Cổ Vu tộc ngươi nhất định sẽ đại hưng!

Cổ tộc trưởng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền nhìn về phía Vị Ương Thiên, người sau một mặt khẩn trương, Diệp Huyền cười nói:

- Chớ khẩn trương, mấy ngày này ta sẽ ở lại nơi này.

Nghe vậy, trên mặt Vị Ương Thiên lập tức nổi lên một nụ cười.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Diệp Huyền vẫn ở lại Cổ Vu tộc, mỗi ngày ngoại trừ làm bạn với Vị Ương Thiên một thoáng, hắn còn có một nhiệm vụ, đó chính là tìm kiếm đạo tắc!

Thương Càng xảy ra chuyện!

- Ca ca muốn đi?

Vốn dĩ Diệp Huyền còn muốn tiếp tục tìm kiếm, mà đúng lúc này, truyền âm thạch trên người hắn có động tĩnh.

Vừa thu được tin tức này, Diệp Huyền lập tức tìm đến Vị Ương Thiên.

Mà trong thời gian này, Diệp Huyền cũng một mực lưu ý thái độ của Cổ Vu tộc đối với Vị Ương Thiên, hắn phát hiện, Cổ Vu tộc đối với Vị Ương Thiên vẫn là vô cùng tôn kính, bởi vì thiên phú Vị Ương Thiên biểu hiện ra, thật sự là quá kinh khủng. Hiện tại, toàn bộ Cổ Vu tộc đều xem nàng như bảo bối!

- Bằng hữu của ca ca xảy ra chuyện, ca ca phải đi xem một thoáng!

Nếu Đại thần lầu hai đã cảm nhận được khí tức đạo tắc ở trong này, vậy đã chứng minh, ở trong này, khẳng định là có đạo tắc.

Vị Ương Thiên nắm thật chặt cánh tay Diệp Huyền.

Lại qua hai ngày, Diệp Huyền vẫn không tìm được vị trí của đạo tắc, mà Đại thần lầu hai cũng không còn cảm nhận được khí tức đạo tắc!

Đáng tiếc, hắn tìm mấy ngày, cả cọng lông cũng không tìm được!

Nam Cung truyền đến tin tức, ngày thứ tư sau khi Thương Càng tiến vào Vạn Thú sơn mạch, đã không còn bất cứ tin tức gì!

- Ca ca cẩn thận.

Là Nam Cung gửi tới!

Diệp Huyền vuốt ve đầu nhỏ của Vị Ương Thiên, cười nói:

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Vị Ương Thiên khẽ cúi đầu, Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, Vị Ương Thiên đột nhiên buông lỏng tay ra, nói khẽ:

Nếu một người được người khác giúp đỡ trong thời điểm khó khăn nhất, vậy người đó sẽ ghi khắc cả đời.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, không nói thêm lời gì, quay người ngự kiếm biến mất ở cuối chân trời.

Lúc này hắn mới phát hiện, nếu như Hộ Giới minh nguyện ý kết giao với những thế lực này, đồng thời cho ra thù lao nhất định, những thế lực này căn bản sẽ không cự tuyệt.

Vị Ương Thiên cười nói:

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền lập tức thông báo tông môn.

- Ở lại nơi này tu luyện cho thật tốt, có vấn đề gì, tùy thời truyền âm cho ca!

Vạn Thú sơn mạch kỳ thật là địa bàn của yêu tộc, ngăn cách với nhân loại, không xâm phạm lẫn nhau.

Mặc dù như thế, nhưng Diệp Huyền vẫn một đường chạy tới Vạn Thú sơn mạch.

Thế nhưng, không đạt được hồi đáp!

- Tốt!

Cũng giống với Cổ Vu tộc, nếu không phải bởi vì nữ tử váy đỏ, Cổ Vu tộc đã đứng về phía Hộ Giới minh!

Bởi vì thực lực tổng hợp của Hộ Giới minh, còn mạnh hơn Thương Kiếm tông rất nhiều!

Mà bây giờ Thương Càng xảy ra chuyện, sợ là Vạn Thú sơn mạch này cũng đã đứng đội!

Tại chỗ, Vị Ương Thiên nhìn về chân trời, thật lâu chưa rời đi.

Trên đường, vẻ mặt Diệp Huyền có chút ngưng trọng.

Mà giờ khắc này, Nam Cung cũng đang đuổi tới Vạn Thú sơn mạch.

Sau khi rời đi Cổ Vu tộc, Diệp Huyền đi thẳng đến Vạn Thú sơn mạch.

Mà thực lực chân chính của Vạn Thú sơn mạch, cũng giống với Huyền môn, cho tới nay vẫn là một điều bí ẩn.

Một ngày sau, Diệp Huyền ngự kiếm đi tới Vạn Thú sơn mạch, toàn bộ dãy núi mấy chục vạn dặm, núi hợp với núi, mênh mông vô bờ.

Mà từ khi tiến vào Vạn Thú sơn mạch, Diệp Huyền đã thấy rất nhiều ngữ điệu cảnh cáo, đều viết cấm nhân loại tiến vào!

Rõ ràng, đối với nhân loại, Vạn Thú sơn mạch này cũng không phải thân thiện!

Diệp Huyền tăng tốc, rất nhanh, hắn đi tới chỗ sâu trong dãy núi, khi hắn vừa đi tới lối vào một hẻm núi, một nam tử trung niên hình thể cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Cường giả Ngự Pháp cảnh!

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ngươi là người phương nào!

Diệp Huyền ôm quyền:

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi cho rằng đây là Thương Kiếm tông ngươi? Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?

Diệp Huyền dừng bước lại, nam tử trung niên lạnh lùng nói:

- Dừng lại!

Mà đúng lúc này, nam tử trung niên đột nhiên nói:

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Tới Vạn Thú sơn mạch ta làm gì!

Diệp Huyền nói:

- Mấy ngày trước, Thương Kiếm tông ta có một đệ tử tới Vạn Thú sơn mạch bái kiến Thú Vương, mà đến nay hắn vẫn chưa hề ra ngoài, cũng hoàn toàn không có tin tức, vãn bối tới đây là để tìm hắn!

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Hắn nói năng lỗ mãng, đã bị Thú Vương nhốt lại, nếu Thương Kiếm tông ngươi muốn đưa hắn về, cầm một trăm ức cực phẩm linh thạch tới chuộc người!

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền trong nháy mắt trầm xuống.

Rõ ràng, Vạn Thú sơn mạch này đã lựa chọn đứng về phía Hộ Giới minh.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Hiểu rõ!

Nam tử trung niên lãnh đạm nói:

Diệp Huyền gật đầu.

- Ngươi chính là Diệp Huyền bị Hộ Giới minh truy nã!

Nghe Diệp Huyền nói, nam tử trung niên híp lại hai mắt:

Diệp Huyền!

- Thương Kiếm tông, Diệp Huyền!

- Ý của các hạ là cả ta cũng phải lưu lại?

Nam tử trung niên cười nói:

- Ngươi đoán đúng! Là bản thân ngươi ngoan ngoãn lưu lại, hay là ta...

Đúng lúc này, Diệp Huyền quay người trảm ra một kiếm.

Xuy!

Nam tử trung niên còn chưa kịp phản ứng, đầu đã trực tiếp bay ra ngoài.

- Càn rỡ!

Đúng lúc này, trong hạp cốc nơi xa, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang vọng, ngay sau đó, từng đạo uy áp kinh khủng từ chân trời đột nhiên nghiền ép tới.

Diệp Huyền xoay người chạy!

Sau khi Diệp Huyền tiến vào trong một khu rừng rậm rạp, khí tức của hắn trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh, dường như không tồn tại người này!

Mà không lâu sau khi Diệp Huyền biến mất, một tên đại hán râu quai nón xuất hiện ngay chỗ đứng lúc trước của Diệp Huyền.

Nhìn thi thể trên đất, vẻ mặt đại hán râu quai nón âm trầm đáng sợ, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía:

- Nhân loại đáng chết!

Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái.

Oanh!

Đại địa kịch liệt run lên, tựa như địa chấn!

Diệp Huyền cũng không hề rời đi Vạn Thú sơn mạch, mà là lặng lẽ tiếp tục thâm nhập sâu.

Có điều bây giờ, hắn không phải công khai đi vào, mà là len lén lẻn vào.

Có Hỗn Độn chi khí che giấu, ngay cả cường giả Chân Ngự Pháp cảnh cũng không thể phát hiện ra hắn!

Ước chừng một lúc lâu sau, Diệp Huyền đi tới chỗ sâu trong Vạn Thú sơn mạch, mà ở trong núi lớn sâu thẳm mịt mờ này, lại có một tòa thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận