Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 994: Thiên Tru! (Hạ)

Tiểu Thất nói khẽ:

- Vậy ngươi phải giết được ta trước đã!

Nữ tử tóc trắng gật đầu

- Chắc chắn rồi! Ngươi đáng ghét nhất!

Nàng ta đột nhiên hợp hai tay lại, trong chốc lát, không gian trước mặt nứt vỡ, một cự thủ màu đen chui ra!

Tiểu Thất bình tĩnh, đưa tay ra một kiếm. Một kiếm nhẹ nhàng!

Nhưng chỉ một kiếm này đã chém vỡ bàn tay khổng lồ kia, cùng lúc đó, một sợi kiếm khí xuyên thủng trán nữ tử tóc trắng!

Xùy!

- Ngươi học chiêu này thế nào? Ta cũng muốn học!

Diệp Huyền:

- Ta chính là Thiên Đạo nơi đây, chỉ cần vũ trụ nơi đây bất diệt, ta sẽ không phải chết! Mặc cho Kiếm đạo của ngươi thông thần, ngươi cũng không giết chết được ta, ngươi hiểu chưa?

- Diệp Huyền, chờ ta xử lý nàng ta, sẽ đến thu dọn ngươi, cái chuyện ngày đó ngươi lấy căn nguyên chi khí ta vẫn còn nhớ đấy!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền sắc mặt trầm xuống, nữ nhân này không giết chết được sao?

- Ngươi cho ta mượn kiếm!

Kiếm khí xuyên qua, cũng không dừng lại, phá không mà đi, rồi nó tan biến phía cuối tinh không.

“...”

Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói:

Mà lúc này, thân thể nữ tử tóc trắng đã ngưng tụ lại.

Nữ tử tóc trắng nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:

Nàng nắm chặt Thiên Tru, nhìn nữ tử tóc trắng:

Diệp Huyền đột nhiên hỏi:

- Không biết thanh kiếm này có thể giết chết ngươi không!

Đúng lúc này, Tiểu Thất đột nhiên nói:

Diệp Huyền ngây cả người, sau đó hắn bấm tay, Thiên Tru kiếm xuất hiện trước mặt Tiểu Thất.

Diệp Huyền:

Một bên, Tiểu Thất đột nhiên nói:

Lúc Tiểu Thất cầm lấy chuôi kiếm này, cuối cùng nữ tử tóc trắng kia cũng phải thay đổi sắc mặt!

âm lãnh!

Đúng lúc này, Tiểu Thất đột nhiên tan biến.

Giờ khắc này, ý cười trên mặt nữ tử tóc trắng đã hoàn toàn biến mất.

Cách đó không xa, nữ tử tóc trắng sắc mặt biến hóa, sau một khắc đã lui ra ngoài ngàn dặm.

Một sợi kiếm quang chợt lóe lên!

Xùy!

Nữ tử tóc trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, tầm mắt như kiếm, có thể giết người!

Trong mảnh hỗn độn vũ trụ này, đúng là nàng thuộc về chủng tộc giết không chết! Thế nhưng, nếu như có chuôi kiếm này, mọi chuyện lại khác hoàn toàn!

Thiên Tru!

Nếu như nói Trấn Hồn kiếm chuyên nhằm vào linh hồn thể, thì Thiên Tru kiếm lại đặc biệt nhằm vào chủng linh vật Thiên Đạo!

- Một số thời khắc, ngoại vật vẫn phải dùng một chút.

Thiên Tru kiếm!

...

“...”

Không còn dám đón kiếm Tiểu Thất như trước nữa!

Tiểu Thất chậm rãi đi về phía nữ tử tóc trắng, nàng đi rất chậm, thế nhưng thân thể nàng dần dần mờ đi.

Nhanh đến mức cực hạn!

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía vị trí nữ tử tóc trắng, nàng ta vẫn nhanh chóng lùi lại! Nàng ta không dám đón đỡ!

Lúc này, Tiểu Thất ngừng lại, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đế Quân thú cách đó không xa, Nguyên Nhất còn đang cùng Đế Quân thú kịch chiến.

Tiểu Thất nhìn thoáng qua nữ tử tóc trắng, sau một khắc, nàng chém sang phải một kiếm.

Bên ngoài ngàn trượng——

Ầm!

Đế Quân thú bị một đạo kiếm quang chém bay, cú bay trọn vẹn mấy ngàn trượng! Mà vừa dừng lại một cái, cả người nó trực tiếp rạn nứt ra, máu tươi bắn tung tóe!

Tiểu Thất ngừng lại, lông mày hơi hơi nhăn lên, nàng nhìn lướt qua bốn phía, lúc này, nữ tử tóc trắng đã không thấy đâu!

Nữ tử tóc trắng thân thể run lên, trực tiếp biến mất!

Nữ tử tóc trắng nhìn về phía Tiểu Thất, lúc này, Tiểu Thất đột nhiên tan biến, tốc độ của nàng quá nhanh!

Thế nhưng vẫn ngăn không được thanh kiếm kia!

Chuôi trường xích này cũng không phải bảo vật Đạo cảnh bình thường, mà là bảo vật Đạo cảnh thượng cổ.

Nữ tử tóc trắng liên tục lùi lại, lui mấy ngàn trượng. Mà vừa dừng lại, trường xích trực tiếp rạn nứt! Mặc dù không có triệt để vỡ vụn, nhưng vết nứt trải rộng, có thể nói đã hoàn toàn hỏng! Sắc mặt nàng ta trầm xuống!

Nhưng vào lúc này, nữ tử tóc trắng lật tay lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương màu đen, nàng cầm thương đâm một cái về phía trước.

Ầm ầm!

Không gian bốn phía kịch liệt run lên, trường thương vỡ nát trong nháy mắt, lực lượng cường đại khiến nàng phải lùi lại gần ngàn trượng!

Nữ tử tóc trắng nhìn chằm chằm Tiểu Thất, nàng đưa tay vừa nắm, trong chốc lát, trong tay xuất hiện một thanh trường xích màu đen.

Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ tử tóc trắng.

Nàng ta cầm trường xích đột nhiên đập ra.

Tiểu Thất ra kiếm!

Oanh!

Trong chớp mắt, một lực lượng cường đại từ trước mặt hai người đột nhiên bộc phát ra!

Một kiếm này ra, nữ tử tóc trắng nheo mắt lại, bay thẳng ra sau, mà sợi kiếm quang tựa như giòi trong xương, đuổi theo sát nút!

Nhanh đến cực hạn!

Tiểu Thất không nói gì, nàng đột nhiên tan biến, một sợi kiếm mang lóe lên.

Tiểu Thất không để ý Đế Quân thú, nàng nhìn nữ tử tóc trắng đối diện, nàng ta cũng đang nhìn chằm chằm nàng.

Phòng ngự của nó vô cùng khinh khủng, thế nhưng, trước mặt cô bé này, phòng ngự đó chỉ như tờ giấy! Đặc biệt là giờ phút này tiểu nữ hài còn cầm Thiên Tru kiếm!

Đế Quân thú nhìn về phía Tiểu Thất, kiêng kị sâu sắc!

Đi nơi nào rồi?

Tiểu Thất chậm rãi nhắm mắt:

- Thiên Cơ tông!

Sau một lúc lâu, thanh âm Nam Cung Uyển trong đầu vang lên Tiểu Thất:

- Nàng cũng không rời đi!

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn quanh, nói khẽ:

- Không ra phải không?

Không câu trả lời!

Tiểu Thất đột nhiên quay người ra một kiếm.

Xùy!

Cách đó không xa, nhánh cây ngũ hành đột nhiên bị một kiếm này chém vỡ!

Tiểu Thất cũng không dừng lại, trở tay lại là một kiếm, bên ngoài mấy ngàn trượng, một đám lửa trong nháy mắt nổ tung ra, sau đó hóa thành hư vô. . .

Trong khoảnh khắc, ngũ hành Thánh Linh trực tiếp bị nàng chém giết!

Mà đám người Thủy Nguyên Đế còn lại thì dồn dập lùi lại, không ham chiến nữa!

Tất cả mọi người đều nhìn Tiểu Thất cầm Thiên Tru!

Tiểu Thất chậm rãi đi đến chỗ đám người Thủy Nguyên Đế:

- Có biết nàng đi đâu?

Thủy Nguyên Đế trầm giọng nói:

- Các hạ, nàng đã nối thành một thể cùng vũ trụ, ngươi giết nàng, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến mảnh thế giới này.

Tiểu Thất nói khẽ:

- Việc này không tốn sức các hạ quan tâm! Thần Quốc ta sẽ xử lý tốt mọi chuyện!

Thủy Nguyên Đế nhìn thoáng qua Tiểu Thất, không nói gì nữa.

Đúng lúc này, tinh không bốn phía đột nhiên run lên, rất nhanh xung quanh xuất hiện từng màn ánh sáng quỷ dị, tựa như một cái lồng giam khóa lại tất cả mọi người!

Tiểu Thất đưa tay ra một kiếm.

Xùy!

Một sợi kiếm quang trảm lên màn sáng.

Oanh!

Màn sáng kịch liệt run lên, trực tiếp rạn nứt, thế nhưng chớp mắt sau, lại khôi phục như bình thường.

Trận pháp!

Diệp Huyền nhìn quanh, phía trên màn sáng những có phù văn quỷ dị đang lấp lánh!

Đúng lúc này, Hướng Kình đột nhiên nói:

- Không hay rồi, tuổi thọ chúng ta đang giảm dần!

Tuổi thọ trôi qua!

Mọi người giật mình!

Mà đúng lúc này, đám người Thủy Nguyên Đế đột nhiên biến mất.

Mà trong trận pháp, tuổi thọ của người nào cũng đang trôi qua cực nhanh.

Tiểu Thất bước lên trước một bước, chém một kiếm.

Xùy!

Một màn sáng trực tiếp bị phân tách, thế nhưng sau một khắc, nó lại khép lại!

Nàng cau mày, rồi nhìn về phía Diệp Huyền:

- Không Gian đạo tắc!

Diệp Huyền ngây cả người, sau đó tế ra Không Gian đạo tắc.

Tiểu Thất nói:

- Cải biến không gian nơi này!

Diệp Huyền gật đầu, sau đó bắt đầu lợi dụng Không Gian đạo tắc cải biến không gian, thế nhưng rất nhanh, xung quanh lại xuất hiện một lực lượng thần bí, bắt đầu củng cố không gian.

Nhưng mà, nhờ vào Không Gian đạo tắc Diệp Huyền rất dễ dàng gây dựng lại không gian trong sân, mà khi cải biến, những màn sáng bắt đầu phân giải từng tầng, chỉ chốc lát chúng đã biến mất.

Nhìn thấy một màn này, đám người Hướng Kình đồng loạt nhìn sang Diệp Huyền.

Không thể không nói, Diệp Huyền khiến họ phải kinh ngạc!

Nữ tử tóc trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Diệp Huyền.

Nàng ta nhìn hắn:

- Đạo tắc Ngũ Duy!

Có thể dễ dàng phá giải Không Gian đạo tắc của nàng như thế, cũng chỉ có Đạo tắc Ngũ Duy!

Diệp Huyền gật đầu:

- Là Đạo tắc Ngũ Duy!

- Ngươi thật đáng ghét! Lúc trước ta nên tự mình hiện thân giải quyết ngươi!

Diệp Huyền cười nói:

- Kỳ thật, ta cũng không có ác ý gì với ngươi. Thật, lần này tới, cũng chỉ là vì hoàn thành chuyện đã đáp ứng Tiểu Thất. Thế nhưng, ta không ngờ ngươi đã tìm kiếm ta từ lâu! Ta chỉ không hiểu, cái tháp này có sức dụ hoặc lớn đến vậy sao? Ngay cả tồn tại như ngươi cũng cảm thấy hứng thú!

Nữ tử tóc trắng lãm đạm nói:

- Dụ hoặc không lớn? Vậy ngươi cho ta đi!

Diệp Huyền mở tay ra, Giới Ngục tháp xuất hiện:

- Nhìn thấy không? Ta có ném đi cũng không cho ngươi!

Nói xong, hắn ném thẳng Giới Ngục tháp về phía trước.

Mọi người:

“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận