Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1612: Vong Linh Thạch

Thanh kiếm sắc bén nhất!

Còn là khắc tinh của dị thú!

Không thể không nói, Diệp Huyền hơi chờ mong rồi đấy.

Hắn không biết lão giả trước mắt này là ai, nhưng hiện tại thoạt nhìn hẳn là một lão giả rất lợi hại.

Dường như nghĩ đến gì đó, hắn nhìn Tiểu Phạn: “Ngươi đánh thắng được lão giả đó không?”

Tiểu Phạn gật đầu rồi cầm kiếm định động thủ.

Thấy thế, mí mắt Diệp Huyền giật giật, vội vàng ngăn Tiểu Phạn lại.

Tính cách này của Tiểu Phạn hơi cứng rắn nha.

Bởi vậy, hắn không tận lực đi tu luyện cảnh giới kiếm đạo, dù sao thời cơ đến tự nhiên là được.

Bạch phát lão giả nói: “Ta đã dung nhập Chúc Long nghịch lân vào lưỡi kiếm và mũi kiếm này, bây giờ nó sắc bén ít nhất gấp mười lăm lần so với lúc trước, hiện tại nó có thể dễ dàng xé rách nhục thân dị thú ít nhất chín mươi chín phần trăm trở lên. Hơn nữa, vì có vảy Chúc Long nên nó có lực áp chế nhất định đối với dị thú. Cho nên bây giờ nó chính là khắc tinh của dị thú.”

Khi nào mình mới có thể đạt tới Phàm kiếm? Hắn lắc đầu, cảnh giới kiếm đạo và cảnh giới bản thân bất đồng, cảnh giới kiếm đạo hoàn toàn dựa vào giác ngộ!

Lúc này bạch phát lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền và mở lòng bàn tay ra, Thiên Tru kiếm xuất hiện trong tay hắn ta. Diệp Huyền nhìn Thiên Tru kiếm. Hắn phát hiện trên lưỡi kiếm và mũi kiếm của Thiên Tru kiếm có thêm một mảnh nhỏ.

Diệp Huyền nhìn thanh thiết kiếm rỉ sét trong tay Tiểu Phạn với vẻ mặt phức tạp, kiếm của Tiểu Phạn cũng là Phàm kiếm!

Hiện tại, hắn có Tử Nhân kinh cộng thêm Thiên Tru kiếm, có thể nói dị thú bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn!

Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền nói: “Ta chỉ hỏi một chút, không phải muốn ngươi thật sự đi đánh nhau!”

Diệp Huyền đưa tay cầm Thiên Tru kiếm rồi nắm chặt, một tiếng kiếm minh phóng lên tận trời, chấn động cả bầu trời.

Tuy rằng không đạt tới trình độ của nữ tử váy trắng nhưng đó cũng là Phàm kiếm nha!

Tiểu Phạn gật đầu.

Chẳng bao lâu, một canh giờ đã trôi qua.

Lúc này, giọng của bạch phát lão giả vang lên trong đầu hắn: “Chúc Long giáp này ta đã dùng phương pháp đặc thù để chế tạo ra, nó đã dung hợp hoàn mỹ với nhục thân của ngươi, chỉ cần nghĩ một cái là có thể kích hoạt nó! Hãy thử đi!”

Tâm có sở ngộ tất thành Phàm kiếm, nhưng nếu không có cơ duyên này thì khổ tu cũng vô dụng.

Diệp Huyền làm theo, trong nháy mắt toàn thân hắn đã có thêm một bộ giáp đen mỏng như cánh ve, chiếc áo giáp này bao trùm toàn thân hắn, lại mỏng như cánh ve, không khó chịu chút nào.

Diệp Huyền có chút hưng phấn: “Hay lắm!”

Lúc này, bạch phát lão giả lại bấm ngón tay, một bóng đen trực tiếp chui vào giữa lông mày của Diệp Huyền, thân thể Diệp Huyền đột nhiên run lên, rất nhanh trong đầu hắn lại xuất hiện thêm một thứ.

Dường như nghĩ đến gì đó, hắn lấy thanh Tử Vong kiếm ra.

Nói xong, hắn ta lại lấy Trấn Hồn kiếm của Diệp Huyền ra: “Ta đã tăng thêm một ít sức mạnh đặc thù lên thanh kiếm trời khắc linh hồn này của ngươi và tăng phẩm giai của nó lên. Ta có thể cho ngươi một đề nghị, ngươi có thể dung nhập linh hồn của mình vào trong kiếm này. Như vậy, sau khi kiếm này và linh hồn ngươi sẽ dung hợp với nhau, uy lực của nó sẽ tăng mạnh hơn nữa. Hiện tại, bốn thanh kiếm này đều thuộc về Phàm giai, có thể trấn áp chúng nó cũng chỉ có Phàm kiếm trong truyền thuyết.”

Lúc này, bạch phát lão giả lại nói: “Có điều, có một thứ có thể làm cho thanh kiếm này trở nên mạnh hơn.”

Nói xong lòng bàn tay hắn ta mở ra, kiếm của Tiểu Thất và thanh kiếm màu đen xuất hiện trong tay hắn ta.

Bạch phát lão giả lắc đầu: “Không biết!”

Bạch phát lão giả nhìn hắn: “Có bộ giáp này ở đây, người bình thường, thần vật bình thường khó lòng làm ngươi bị thương. Đương nhiên, bộ giáp này có một khuyết điểm, đó chính là tiêu hao rất lớn, với thực lực của ngươi bây giờ, nhiều nhất là nửa canh giờ nó sẽ biến mất, cho nên phải chú ý khống chế thời gian.”

Năm!

Bạch phát lão giả nói: “Bây giờ ngươi đã có một thân thần trang nhưng không có nghĩa là ngươi vô địch. Không nói tới cái khác, ở ngay bên trong này, người có thể giết ngươi cũng có ít nhất năm người!”

Diệp Huyền: “...”

Bạch phát lão giả nói: “Hai thanh kiếm này, một thanh kiếm trong đó có sức mạnh đặc thù, liên quan đến không gian, ta đã dung nhập vào không gian chi lực, hiện tại nó có thể ẩn nấp trong không gian, dung hợp thành một thể với không gian. Nếu ngươi dùng kiếm này đánh lén thì có hiệu quả kỳ diệu. Mà trong một thanh kiếm khác có một nguồn sức mạnh thần bí, ta chưa từng thấy sức mạnh này. Có điều, ta đã từng nghiên cứu, kiếm này có thể tịnh hóa, có thể nói, kiếm này của ngươi là khắc tinh của tà vật. Ta thêm một ít chất liệu đặc thù vào trong đó, phẩm giai của kiếm đã được tăng mạnh lên, uy lực càng mạnh hơn so với trước đó.”

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Thứ gì vậy?”

Bạch phát lão giả nói: “Vong Linh Thạch.”

Diệp Huyền hỏi: “Ở đâu?”

Diệp Huyền thu hồi mấy thanh kiếm rồi cung kính hành lễ với bạch phát lão giả: “Đa tạ tiền bối!”

Tử Vong kiếm đã là dưới phàm nhân, nếu tăng lên một chút nhất định sẽ trở nên càng thêm khủng bố.

Diệp Huyền trầm mặc.

Bạch phát lão giả lắc đầu: “Kiếm này của ngươi tử khí quá nặng, nguyên liệu bình thường không cách nào dung hợp với nó.”

Diệp Huyền kinh ngạc: “Nhiều như vậy sao?”

Bạch phát lão giả lạnh nhạt nói: “Thế ngươi tưởng sao?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, năm người nào?”

Bạch phát lão giả nói: “Người đầu tiên, ngay bên cạnh ngươi.”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Phạn, không cần phải nói, bạch phát lão giả nói chính là Tiểu Phạn!

Bạch phát lão giả lại nói: “Về người thứ hai này chính là Dị Thú Kinh, nếu thực lực của nàng ta khôi phục thì chắc bảy phần giết ngươi chỉ là chuyện vô cùng đơn giản.”

Diệp Huyền gật đầu: “Người thứ ba là ai?”

Bạch phát lão giả nói: “Vị dị thú xếp hạng số một trong Dị Thú bảng, vị đang ở Thiên Trạch sơn, đó là dị thú mạnh nhất sau Chúc Long, thực lực vô cùng cường đại, ngươi không có việc gì thì đừng đi trêu chọc người ta!”

Diệp Huyền hỏi: “Lỡ như nó đến trêu chọc ta thì sao?”

Bạch phát lão giả lạnh nhạt nói: “Để Thiên Mạch giả chém nó!”

Diệp Huyền: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận