Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 625: Ngươi cũng muốn giết mẫu tử ta?!

Đúng lúc này, nữ tử trên cây cột dường như cảm nhận được gì, nàng mở mắt, nàng nhìn về phía Diệp Huyền đang đứng, vừa nhìn thấy Diệp Huyền, nàng lập tức ngây ngẩn cả người.

Sau một khắc, trong mắt nữ tử, nước mắt tuôn ra tựa như vỡ đê.

Đối diện nữ tử, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đấy, trầm mặc.

Cứ như vậy, kéo dài ước chừng một khắc đồng hồ sau, nữ tử đột nhiên nói khẽ:

- Tới.

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó đi đến trước mặt nữ tử.

Nhìn Diệp Huyền, ánh mắt nữ tử dần dần có chút si, một lát sau, nàng nói khẽ:

- Ngươi có còn hận ta không?

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên mở miệng:

- Là ta có lỗi với huynh muội các ngươi, là ta...

Đau nhói!

Nữ tử nhìn về phía Diệp Huyền, nàng khẽ lắc đầu:

Hận, có nghĩa là còn có tình cảm.

Nữ tử nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền lắc đầu.

Diệp Huyền đột nhiên nói:

Mà không hận...

Nghe vậy, trên mặt nữ tử càng nhiều nước mắt.

- Chớ khóc.

- Lúc ngươi rời đi, muội muội chỉ mới vài tuổi, ta cũng chỉ mới mười hai tuổi... Khi đó, muội muội kém chút đã chết đói, lúc đó, ta vô cùng hận ngươi, hận vì sao ngươi phải rời xa chúng ta. Nếu như ngươi không đi, muội muội sẽ không phải chịu khổ cực như vậy.

Nữ tử cảm thấy lòng mình đang cực kỳ đau nhói, loại đau đớn này, so với thống khổ phải chịu ở Vô Gian luyện ngục này còn phải đau hơn gấp trăm lần, nghìn lần.

Nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu, lại nói:

- Ta từng hận ngươi!

Diệp Huyền nói khẽ:

Nữ tử dường như nghĩ đến cái gì, nàng vội vàng nói:

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Muội muội?

Trong mắt nữ tử, nước mắt vẫn không ngừng chảy:

Nghe vậy, vẻ mặt nữ tử trực tiếp lạnh đi.

- Nhưng mà về sau, ta cũng từng nghĩ lại, ta biết, ngươi sẽ không vô duyên vô cớ rời đi, nhưng mà, vừa nghĩ tới khổ cực muội muội phải chịu, ta lại không thể nào tha thứ cho ngươi...

Thanh âm vừa dứt, hắn lấy ra Tiên Linh kiếm của bản thân, đang muốn bổ ra những xích sắt trên người nữ tử, mà lúc này, nữ tử nói:

- Không ở đây, vậy hẳn là ở Độc Cô gia, ta cứu ngươi ra trước.

Diệp Huyền nói:

- Thật xin lỗi...

Nữ tử hơi ngẩn ra, sau một khắc, nàng biến sắc:

- Bọn hắn bắt Linh Nhi?

Diệp Huyền gật đầu.

- Nhưng mà bây giờ gặp lại ngươi, hận ý xưa nay đều tiêu tán hết. Ta cũng không biết vì sao!

- Muội muội không có ở đây?

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nói:

- Tại sao ngươi lại đi vào nơi này?

- Vô dụng.

Diệp Huyền chém xuống một kiếm.

Xuy!

Xích sắt không nhúc nhích chút nào.

Nữ tử nhìn về phía Diệp Huyền, nói khẽ:

- Những xích sắt này là đồ vật của Vô Gian luyện ngục này, ngay cả bảo vật thánh giai cũng khó có thể thương tổn đến nó nửa phần. Bây giờ ngươi hãy nhanh chóng rời đi, sau đó nghĩ biện pháp cứu Tiểu Linh Nhi, nhanh lên!

Trong lòng Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Giản cô nương, có thể giúp ta một tay?

Giản Tự Tại trầm mặc một lát, sau đó nói:

Độc Cô Huyên nắm chắc cánh tay Diệp Huyền, nhìn Diệp Huyền, nàng mỉm cười:

Nói xong, hắn vịn Độc Cô Huyên đi đến phía trên.

- Cứ thử xem đi.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Đi. Ngươi cứ đi đi, mang theo ta, ngươi không ra khỏi ngục này được.

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ta biết, rất nhiều thời điểm, lui một bước, có thể là trời cao biển rộng. Thế nhưng, nếu có người khinh gia đình bằng hữu của ngươi, thế mà cũng muốn lui sao? Diệp Huyền ta, hiểu được tiến thối, thế nhưng, nếu kẻ nào lấn thân nhân của ta, lão tử vĩnh viễn không lui.

Yên lặng một chớp mắt, đại thần lầu hai đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, sau một khắc, nàng giơ một trảo vỗ xuống phía Độc Cô Huyên.

Oanh!

Những xích sắt quanh thân Độc Cô Huyên trực tiếp vỡ tan!

Nhưng mà, động tĩnh quá lớn, gần như chấn động toàn bộ tầng thứ tám.

Sau khi xích sắt đứt gãy, đại thần lầu hai nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó về tới bên trong Giới Ngục tháp.

Mà Độc Cô Huyên thì thoáng cái xụi lơ ngã xuống, Diệp Huyền vội vàng đỡ nàng, Độc Cô Huyên bắt lấy tay Diệp Huyền, có chút yếu ớt nói:

- Không có gì đáng ngại, chỉ là suy yếu một chút.

- Nếu muốn cứu nàng, nhất định sẽ kinh động cường giả nơi này, khi đó, ngươi sẽ rơi vào tuyệt cảnh. Nếu không cứu, ngươi không đành lòng... Rất nhiều thời điểm, một ý niệm trong đầu, sẽ mang đến cho bản thân hai hướng cuộc đời hoàn toàn khác biệt.

Giản Tự Tại đột nhiên nói:

Diệp Huyền yên lặng.

- Ta có thể phá, nhưng mà, động tĩnh quá lớn, mà bây giờ, ta không thể ra tay, ngươi nên nghĩ kỹ!

Lúc này, đại thần lầu hai nói:

- Nếu ta có thể ra tay, ngươi đã sớm chết. Tìm lầu hai đi!

- Dù cho bây giờ phải chết, cũng đáng.

Diệp Huyền nói:

- Sẽ không, ngươi và muội muội đều sẽ không chết.

Độc Cô Huyên khẽ gật đầu, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, lối thoát cách đó không xa xuất hiện hai lão giả.

Đều là cường giả Nguyên Cảnh tối đỉnh!

Lúc nhìn thấy Độc Cô Huyên và Diệp Huyền, một lão giả trong đó nhăn mày lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi là người phương nào...

Lúc này, Diệp Huyền bên cạnh Độc Cô Huyên đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, sau một khắc, một đạo kiếm quang chợt lóe lên ở trong sân.

Xuy!

Lão giả nói chuyện còn chưa kịp phản ứng đã bị đạo kiếm quang này chém thành hai nửa!

Lão giả còn lại kia hoảng hốt, giờ khắc này, hắn không lựa chọn chiến đấu, mà là quay người chạy trốn.

Một kiếm chém giết một tên cường giả Nguyên Cảnh, hắn làm sao mà còn dám chiến?

Trốn!

Mà đúng lúc này, trong hộp kiếm sau lưng Diệp Huyền, một thanh kiếm đột nhiên bay ra, sau một khắc, một đạo kiếm quang trực tiếp xuyên qua từ sau lưng lão giả kia.

Xuy!

Lão giả trực tiếp bị đóng ở trên mặt đất.

Bên cạnh Diệp Huyền, trong mắt Độc Cô Huyên có một tia kinh ngạc:

- Huyền nhi, ngươi đã là Đại Kiếm Tiên?

Diệp Huyền gật đầu.

Trên mặt Độc Cô Huyên hiện lên một nụ cười:

- Lợi hại!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, vào thời khắc này, cách đó không xa đột nhiên lại xuất hiện một nam tử trung niên, Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, Độc Cô Huyên ngăn cản hắn.

Nam tử trung niên kia nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó lại nhìn về phía Độc Cô Huyên, trong mắt có một tia phức tạp.

Độc Cô Huyên lãnh đạm nói:

- Nhị ca, ngươi cũng muốn đuổi giết mẫu tử chúng ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận