Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 902: Đường Gia

Trong điện, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn Đường Phong.

Đường Phong cười nói:

- Dĩ nhiên, Đường tộc ta nói thế nào cũng là đại tộc, nếu không thể đối phó được một Diệp Huyền, chúng ta lại nhắm vào bằng hữu và muội muội của hắn, làm như vậy quá mất thân phận.

Lúc này, một tên nam tử đi ra, nam tử cười nói:

- Cửu đệ nói sai rồi, đại trượng phu làm việc, đương nhiên không câu nệ tiểu tiết. Đường tộc có thể sừng sững đến nay, dựa vào không phải nhân từ và đạo nghĩa!

Tất cả mọi người nhìn về phía nam tử nói chuyện.

Người này chính là Nhị thiếu gia Đường tộc Đường Ách!

Cũng là một trong những người tranh đoạt vị trí thế tử của Đường tộc hiện tại!

Đường Ách cười cười:

Đường Diêm lại nhìn sang Đường Thanh:

Đường Phong mỉm cười:

Lúc này, tất cả mọi người nhìn về phía Đường Diêm!

Đường Ách lắc đầu cười một tiếng:

Sắc mặt mọi người có phần kinh ngạc!

Đường Phong cười nói:

- Thanh nhi ngươi thấy như thế nào?

- Cường giả không cần để ý kẻ yếu nhìn mình thế nào? Voi sẽ quan tâm cách nhìn của sâu kiến hay sao?

- Nhị ca nói có lý, nhưng mà, Đường tộc ta chính là đại tộc đương thời, nếu không thể đối phó được Diệp Huyền liền đi nhằm vào muội muội cùng bằng hữu của hắn. . . Chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ chế nhạo hay sao?

- Vậy thì để tộc trưởng định đoạt đi!

Đường Ách nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

- Đây là thái độ và ý kiến của Nhị ca, nhưng mà, ta vẫn kiên trì ý kiến của mình.

Trong điện, Đường Thanh đột nhiên nói:

Nghe vậy, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Đường Thanh.

Đường Phong cũng nhìn về phía Đường Thanh, trên mặt hắn, vẫn nở nụ cười như cũ.

Đường Diêm đột nhiên nói:

Đường Thanh nhìn mọi người một cái, sau đó nói:

Ác thú!

Nghe vậy, đám người cau mày.

- Lúc ta ở gần hắn, đã gặp qua con thú này. Con thú kia chính là ác thú của Thần tộc.

- Người sau lưng Diệp Huyền, Đường tộc ta đến nay hoàn toàn không biết gì cả!

Đường Thanh gật đầu:

- Đại tỷ nói, hắn đã có con yêu thú kia ở bên cạnh khi ở Vị Ương tinh vực?

Đường Phong đột nhiên nói:

Người sau lưng Diệp Huyền!

Nghe vậy, một lão giả đột nhiên hỏi:

- Ác thú đến từ thời đại Thần tộc?

Đường Thanh gật đầu:

- Tại sao món chí bảo kia lại rơi vào trong tay Diệp Huyền? Mà phụ thân Diệp Huyền là người phương nào? Vì sao phân thân của Tinh chủ ngày đó tại Vị Ương tinh vực ngày đó biến mất trong vô hình? Còn có vô số cường giả tinh vực kia! Người nào có thể xóa đi đám người này trong nháy mắt? Đó là một người hay là một thế lực? Đối với việc này, Đường tộc ta hoàn toàn không biết gì cả.

- Đường tộc ta là một trong những thế lực mạnh nhất hiện tại, thế nhưng, ta cho rằng chúng ta càng không nên khinh thường bất cứ người nào! Đặc biệt là Diệp Huyền! Loại chí bảo kia lại nằm trong tay hắn, bản thân việc này đã vô cùng quỷ dị. Hơn nữa, bên người của kẻ này có một đầu ác thú, ác thú đến từ thời đại Thần tộc.

Đường Thanh gật đầu, lại nói:

- Nói tiếp!

- Đúng vậy!

Đường Phong khẽ gật đầu:

- Ánh mắt ta thật vụng về. Vậy mà không thể nhận ra lai lịch chân thực của con thú này!

Đường Thanh nhìn về phía Đường Diêm:

- Tộc trưởng, ta cảm thấy, chúng ta tạm thời có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. Hai lý do, thứ nhất, không chỉ có Đường tộc mong muốn món chí bảo kia, Trật Tự minh cũng muốn, thậm chí Yêu tộc có khả năng đã âm thầm ra tay. Trừ việc này ra, đệ tử Võ Sư Nam phái Triệu Mục cũng đang tìm Diệp Huyền, đủ loại dấu hiệu cho thấy, có người còn vội vàng hơn chúng ta! Mà lúc này, người nào xuất thủ trước, người nào sẽ bức ra át chủ bài của Diệp Huyền, hoặc nói cho đúng là người sau lưng; lý do thứ hai, lúc này bất kể là ai thu hoạch được món chí bảo kia, đều đưa trở thành bia cho người khác ngắm bắn, cho dù là Đường tộc ta, một khi thu hoạch được món chí bảo kia, nhất định sẽ bị Trật Tự minh và Yêu tộc liên thủ đối phó, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhìn Đường tộc chúng ta độc đại!

Nói xong, nàng trở về chỗ cũ.

Lúc này, Đường Diêm nói:

- Các vị thấy thế nào?

Một lão giả Đường gia nhìn về phía Đường Thanh:

- Ta là người Đường gia!

Đường Thanh khẽ cười nói:

- Đại tỷ hiểu lầm.

Đường Ách cười nói:

- Nhị đệ, có phải ngươi muốn nói là ta đang thiên vị cho Diệp Huyền?

Đường Thanh cười nói:

- Chúng ta càng mong muốn đạt được chí bảo, nhất định phải càng bình tĩnh hơn.

Nói đến đây, nàng hơi dừng lại, sau đó lại nói:

- Năm đó Nam Tri tiên tổ từng nói, tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng thủ giang sơn khó, địa vị Đường tộc ta hiện tại kiếm không dễ, bởi vậy, càng không thể đi sai một bước, bởi vì sai một bước, có khả năng sẽ vạn kiếp bất phục.

Nói xong, nàng nhìn về phía Đường Diêm:

- Tộc trưởng, ta đã nói xong, tất cả do tộc trưởng định đoạt!

Đường Diêm nói:

- Còn ai có ý kiến khác hay không?

Lúc này, Đường Ách đột nhiên nhìn về phía Đường Thanh:

- Đại tỷ có ý là, chúng ta không chỉ không thể xuất thủ trước, ngược lại còn muốn ngăn cản Trật Tự minh đạt được bảo vật, như vậy nói cách khác, chúng ta đang bảo vệ Diệp Huyền?

Đường Thanh gật đầu:

- Đại tỷ có ý muốn chúng ta không cần tiên cơ, nhưng cũng không buông bỏ, người nào động thủ trước, nếu như Diệp Huyền chiến không được, hoặc là bị giết, lúc đó chúng ta lại ra tay, đúng không?

Bên cạnh, Đường Phong đột nhiên nói:

- Trưởng lão lo lắng, hẳn là lo lắng của mọi người. Kỳ thật, chúng ta có khả năng kiềm chế, để tộc trưởng kiềm chế Tinh chủ, Tinh chủ bất động, tộc trưởng bất động. Loại tình huống này, Trật Tự minh muốn có được món chí bảo kia, nhất định sẽ phái người đi giết Diệp Huyền, trong Trật Tự minh, ngoại trừ vị Tinh chủ kia ra, không có bất cứ người nào tự tin trăm phần trăm chém giết Diệp Huyền. Kể từ đó, một khi Trật Tự minh mong muốn món bảo vật này, nhất định phải tử đấu với Diệp Huyền, khi đó, Đường tộc ta cứ đứng trong bóng tối quan sát là được, sẽ ra tay khi cần thiết!

Đường Thanh nói khẽ:

- Nhưng nếu yên lặng theo dõi kỳ biến, một phần vạn món chí bảo kia rơi vào trong tay Trật Tự minh thì sao?

Nói xong, nàng không nói thêm gì nữa.

Người Đường gia!

Đường Ách nhìn thoáng qua Đường Thanh, cũng không nói gì thêm, lại nói tiếp, đó chính là nhắm vào nàng.

Tận lực nhắm vào lúc này, đó là hành động không sáng suốt.

Đường Diêm đột nhiên đứng lên:

- Cứ làm theo lời Đường Thanh nói.

Nói xong, hắn đã biến mất.

Thế nhưng rất nhanh, hắn lại xuất hiện lần nữa:

- Chuyện Tần gia có gì đó quái lạ, các ngươi chớ có xen vào, việc này ta tự mình xử lý!

Nói xong, hắn trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

Khi Đường Diêm biến mất, đám người đều lui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận