Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3681. Mấy phần thắng?



Chương 3681. Mấy phần thắng?




Nói đoạn, Diệp Huyền bèn hối hận!
Nói vậy có hơi không tôn trọng người khác!
Nghe hắn nói vậy, A Đạo Linh bèn sững sờ, sau đó cười lớn: “Được, tặng ngươi!”
Nói đoạn, nàng bèn búng ngón tay, một đường bạch quang nhập vào trán Diệp Huyền.
Uỳnh!
Cơ thể Diệp Huyền rung lên, trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều thông tin.
Lúc này, A Đạo Linh cười nói: “Một phần truyền thừa của ta, phần truyền thừa này có thể giúp ngươi tu luyện thuận lợi hơn, còn có cả lí giải của ta về thanh kiếm của ngươi nữa, ngươi có thể dùng thanh kiếm này theo đó, sẽ khiến ngươi bất ngờ đấy!”
Nói đoạn, nàng bèn bay lên.
Ngôn Bán Sơn khẽ hành lễ, nàng nghiêm túc nói: “Sư tôn, ta sẽ đi tìm ngươi!”
A Đạo Linh mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Huyền: “Tiểu gia hỏa, có thể giúp ta một chuyện được không?”
Diệp Huyền nhìn A Đạo Linh: “Chuyện gì?”
A Đạo Linh nói: “Bán Sơn nhận được tâm đắc của ta nên chắc cũng sắp đạt Vô cảnh! Thế nhưng trong lúc đó nàng ta cần có người bảo vệ!”
Diệp Huyền do dự rồi nói: “Chắc không ai đối địch với Linh Sơn đâu?”
A Đạo Linh cười nói: “Ngươi không đồng ý à?”
Diệp Huyền cười khổ: “Không phải ta không đồng ý mà là ta thấy, nếu như có người dám ra tay với Bán Sơn cô nương, với thực lực của ta…”
A Đạo Linh khẽ mỉm cười: “Ngươi cứ cố hết sức là được, nếu như không đấu lại được thì ngươi rời đi, được không?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được! Cố hết sức!”
A Đạo Linh nhếch miệng: “Tiểu gia hỏa, bảo trọng! Cả Bán Sơn nữa, chờ ngươi đạt Vô cảnh nhé!”
Nói đoạn, nàng đột nhiên biến mất. Khi xuất hiện lần nữa, nàng đã ở sâu bên trong tinh không vô tận.
Trong tinh không vô tận, A Đạo Linh ngẩng đầu nhìn. Ánh mắt nàng xuyên qua vô số tinh vực, nàng nhếch khóe miệng: “Để ta xem xem ngươi là thần thánh phương nào!”
Cuối cùng, nàng nhìn thấy một tà váy trắng, mà trong khoảnh khắc ấy, một đường kiếm quang đã xuyên qua trán nàng.

Trong sơn động.
Ngôn Bán Sơn trầm giọng nói: “Sư tôn đi tìm muội muội của ngươi hả?”
Diệp Huyền gật đầu: “Chắc là vậy!”
Ngôn Bán Sơn khẽ nói: “Ngươi thấy phần thắng của sư tôn là bao nhiêu?”
Diệp Huyền: “…”
Ngôn Bán Sơn nhìn hắn: “Sao không nói nữa?”
Diệp Huyền thấy hơi bất lực: “Chúng ta đi thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Đều là người phe mình cả, không cần phải giả bộ nữa!
Thấy Diệp Huyền rời đi, Ngôn Bán Sơn nhíu mày, có điều, nàng không nói gì nữa mà chỉ đi theo.
Hai người rời khỏi sơn động không bao lâu thì một hắc bào lão giả xuất hiện.
Người tới chính là Tiêu Hiếu, tông chủ của Chấp Pháp Tông!
Mà Tiêu Hiếu xuất hiện chưa được bao lâu thì lại một nam tử trung niên xuất hiện.
Người tới chính là Tông Thủ, giới chủ Vân Giới – một thế lực siêu cấp khác của Đạo Lâm Giới!
Tông Thủ nhìn Tiêu Hiếu, hắn ta mỉm cười: “Tiêu tông chủ, không ngờ ngươi cũng luôn để ý nơi này!”
Tiêu Hiếu khẽ nói: “Nơi cuối cùng A Đạo Linh tiền bối xuất hiện mà, sao ta có thể không quan tâm? Hơn nữa, cứ cách một khoảng thời gian là sơn chủ sẽ đến đây… Chỉ là không ngờ lần này nàng ta lại đi vào trong được!”
Tông Thủ cười nói: “Theo như ta được biết thì thanh kiếm trong tay thiếu niên đó có thể bỏ qua bất cứ thời không nào! Chậc chậc… Đến cả thời không mà A Đạo Linh tiền bối để lại năm xưa cũng bỏ qua được, thanh kiếm này đúng là không đơn giản!”
Vẻ mặt Tiêu Hiếu bình tĩnh, không biết hắn ta đang nghĩ gì.
Lúc này, Tông Thủ lại bảo: “Tiêu tông chủ, theo như ta được biết thì người này đã giết vài trưởng lão của Chấp Pháp Tông!”
Vẻ mặt Tiêu Hiếu lạnh tanh: “Nếu như sơn chủ có được truyền thừa của A Đạo Linh…”
Tông Thủ cười nói: “Vậy thì có làm sao? A Đạo Linh cũng chưa đạt đến Vô cảnh mà!”
Tiêu Hiếu nhìn Tông Thủ: “Ngươi nói vậy chính ngươi có tin được không?”
Tông Thủ trầm mặc.
Thực ra bọn họ đều cho rằng A Đạo Linh đã đạt đến Vô cảnh.
Năm xưa tại sao Quân Đạo Lâm đột nhiên biến mất?
Bởi vì theo như hậu thế của Quân Đạo Lâm nói, năm xưa sở dĩ hắn ta rời đi là bởi sau khi đạt đến Vô cảnh, hắn ta thấy thế gian này không ai còn là địch thủ của hắn ta nữa, nên hắn ta đã rời đi.
Tại sao đương không A Đạo Linh lại rời đi?
Rõ ràng là nàng cũng đã đạt đến Vô cảnh!
Tiêu Hiếu lại nói: “Như vậy cũng có nghĩa là hiện giờ Ngôn sơn chủ đã có truyền thừa của cường giả Vô cảnh!”
Nghe vậy, Tiêu Thủ bèn nhếch miệng: “Tiêu tông chủ, suy nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm!”
Tiêu Hiếu nhìn đối phương: “Với tiềm năng và thiên phú của chúng ta, đời này có cơ hội đạt Vô cảnh không?”
Tông Thủ trầm mặc một hồi rồi nói: “Khó! Khó! Khó!”
Ba lần khó!
Tiêu Hiếu gật đầu: “Nói kĩ hơn thì là không có cơ hội! Nhưng nếu chúng ta có được truyền thừa của A Đạo Linh tiền bối thì sao? Liệu có có cơ hội hay không?”
Tông Thủ híp mắt lại, không biết đang nghĩ điều gì.
Tiêu Hiếu tiếp tục nói: “Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!”
Tông Thủ mỉm cười: “Thế theo Tiêu huynh thấy, chúng ta phải hợp tác thế nào đây?”
Tiêu Hiếu khẽ nói: “Đợi nàng ta lên đến Vô cảnh thì chúng ta ra tay!”
Tông Thủ trầm giọng nói: “Nhỡ đâu A Đạo Linh…”
Tiêu Hiếu trầm mặc một hồi, ánh mắt hắn ta thoáng hiện vẻ dữ dằn: “Ta cược là nàng ta sẽ không xuất hiện!”
Tông Thủ lại hỏi: “Thiếu niên kia… là một nhân tố không xác định!”
Ánh mắt Tiêu Hiếu thoáng hiện vẻ lạnh lùng: “Tới khi ấy cứ giết hắn trước!”
Tông Thủ lại hỏi: “Có cần liên lạc với Quân Đạo Quốc không?”
Tiêu Hiếu lắc đầu: “Không cần đâu! Trung Sơn Vương luôn ổn trọng, hắn ta sẽ không làm những chuyện mạo hiểm!”
Tông Thủ khẽ nói: “Cũng phải!”
Hết chương 3681.



Bạn cần đăng nhập để bình luận