Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 478: Moi Đồ

Lúc cách Thương Kiếm tông còn có hơn mười dặm không sai biệt lắm, Kiếm Huyền đột nhiên ngừng lại, hắn giao Thương Càng cho Diệp Huyền:

- Dẫn hắn trở về.

Diệp Huyền ngạc nhiên:

- Đại sư bá ngươi không quay về?

Kiếm Huyền nhìn thoáng qua hướng đi Thương Kiếm tông, lắc đầu:

- Không muốn trở về.

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Nếu là không chuyện khác, tận khả năng chớ có rời khỏi tông môn.

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu:

- Hiểu rõ.

Lão giả đi đến trước mặt Thương Càng nhìn kỹ một chút, sau đó gật đầu:

Lão giả khẽ gật đầu:

Bên trong Thương Kiếm điện, Trần Bắc Hàn nhìn Thương Càng rất lâu, cuối cùng, hắn nhìn về phía lão giả ở một bên:

- Lần này ra ngoài, có cảm tưởng gì?

Nói xong, hắn quay người biến mất ở cuối chân trời.

Nói xong, hắn mang theo Thương Càng rời đi đại điện.

- Có phương pháp trị liệu hay không?

Diệp Huyền nhún vai, sau đó mang theo Thương Càng về tới Thương Kiếm tông.

- Không tiếc bất cứ giá nào, chữa tốt cho hắn!

- Bây giờ, tình huống của Thương Kiếm tông ta thật không ổn.

- Đan điền phá toái, cần linh vật để khôi phục, đại giới không nhỏ!

Trần Bắc Hàn cười nói:

Trần Bắc Hàn nhìn về phía Diệp Huyền:

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Trần Bắc Hàn cười nói:

Nói xong, hắn nhìn về phía Trần Bắc Hàn:

Trần Bắc Hàn cười nói:

Diệp Huyền lắc đầu:

Trần Bắc Hàn mỉm cười:

- Còn có gì khác?

- Tông chủ biết Hộ Giới minh muốn làm gì?

Diệp Huyền hỏi:

- Bọn hắn sẽ không đối phó Hộ Giới minh, thế nhưng, sự tình Hộ Giới minh muốn làm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của bọn hắn.

- Không có!

- Bây giờ, Thanh Thương giới này, ở bề ngoài, lớn nhất tự nhiên là Hộ Giới minh. Thế nhưng phía dưới thì sao, cũng có một số thế lực cường đại, những thế lực này có nội tình sâu xa, ngay cả Hộ Giới minh cũng kiêng dè không thôi. Ví dụ như, mọi người đều biết Huyền môn!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Bọn hắn sẽ đối phó Hộ Giới minh sao?

- Tông chủ, tha thứ ta nói thẳng, xem ra đến bây giờ, Thương Kiếm tông chúng ta không có phần thắng a! Đặc biệt là những thế lực Thanh Thương giới kia, phần lớn đều sẽ đứng về phía Hộ Giới minh, mà chúng ta... Không có hi vọng gì a!

- Còn xin Tông chủ chỉ bảo cho biết!

Diệp Huyền nói:

- Ngươi a, xem xét sự tình vẫn là không đủ xa!

Trần Bắc Hàn gật đầu:

- Ngươi thật sự coi là mấy người chúng ta đây mỗi ngày đều là ăn không ngồi rồi sao? Dã tâm của Hộ Giới minh này, thật sự là không nhỏ a!

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngươi cần trở về Thanh Châu một chuyến.

- Vì sao?

Diệp Huyền không hiểu.

Trần Bắc Hàn nói khẽ:

- Ngăn cản Hộ Giới minh thu hoạch được Bản nguyên tâm của Thanh Châu, mặc dù không biết mục đích cuối cùng nhất của bọn hắn là gì, nhưng hết sức rõ ràng, bọn hắn làm hết thảy cũng là vì Bản nguyên tâm của Thanh Châu. Mà bây giờ, khu vực Thanh Châu, hỗn loạn không thể tả, máu tươi nhuộm đỏ đại địa, Bản nguyên tâm của Thanh Châu hẳn là đã sắp xuất thế, ngươi cần phải làm là lấy được nó trước!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Bên trong Vân Kiếm điện, Diệp Huyền kẹp cho Việt Kỳ một khối thịt nạc, cười hì hì một tiếng:

Diệp Huyền cũng không có trực tiếp trở về Thanh Châu, mà là nấu một bữa cơm.

Nói xong, hắn khẽ thi lễ, sau đó thối lui ra khỏi đại điện.

- Hiểu rõ!

Nghe vậy, trong lòng Diệp Huyền ấm áp, hắn khẽ gật đầu:

- Không phải như ngươi nghĩ, Đại sư bá của ngươi, hắn... Những sự tình này, không phải ngươi có thể quan tâm. Lúc trước, ta sợ Hộ Giới minh nhằm vào thân nhân của ngươi ở Thanh Châu, ta đã để Thương Huyền sư đệ đi tới Thanh Châu, ở bên kia, có việc nên thương lượng với hắn nhiều một chút, hắn không phải một người mang thù!

- Vậy ta đây trở về một chuyến!

Tới Trung Thổ Thần Châu cũng đã có một đoạn thời gian, quả thực cũng nên trở về xem một chút!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền lại nói:

- Tông chủ, ta gặp được Đại sư bá.

Trần Bắc Hàn nói khẽ:

- Ta biết!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó cười hắc hắc:

- Tông chủ, có phải giữa người vừa Đại sư bá đã từng có sự tình máu chó như tranh đoạt vị trí Tông chủ hay không a?

Trần Bắc Hàn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lắc đầu:

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Rõ ràng, bản sự che giấu khí tức của Diệp Huyền, cũng không giấu diếm được Trần Bắc Hàn!

Nói xong, khóe miệng của hắn nổi lên một nụ cười giống cười mà không phải cười.

- Nếu chúng ta rời đi Thương Kiếm tông, Hộ Giới minh sẽ biết được trước tiên, mà khi đó, chờ chúng ta trở về, sợ là Thương Kiếm tông cũng đã không còn tồn tại. Mà ngươi, nếu ngươi muốn vụng trộm ra ngoài, Hộ Giới minh căn bản không cách nào phát hiện được ngươi, đúng không?

Trần Bắc Hàn lắc đầu:

- Tông chủ, ta cảm thấy, các ngươi tự mình đi, có khả năng nắm chắc hơn!

- Sư tôn, món này ăn ngon!

Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Lần này, ngươi có thể tiến đến cứu Thương Càng, đồng thời dám một người đơn đấu thế hệ tuổi trẻ của yêu tộc ngay tại Vạn Thú thành, mấy vị sư huynh ở phía trên rất hài lòng với ngươi. Chờ ngươi trở về, tất có khen thưởng.

Khen thưởng!

Diệp Huyền vội vàng hỏi:

- Khen thưởng gì?

Việt Kỳ lắc đầu:

- Không biết, nhưng mà, hẳn là sẽ không kém.

Nói đến đây, nàng có chút dừng lại, lại nói:

- Gặp qua Đại sư bá của ngươi rồi sao?

Diệp Huyền gật đầu:

- Gặp được! Sư tôn, đại sư bá này có phải có quan hệ gì với Tông chủ hay không a?

Việt Kỳ khẽ lắc đầu:

- Việc này có chút phức tạp... Vốn dĩ vị trí Tông chủ năm đó hẳn là của hắn, đáng tiếc... Được rồi, những chuyện này có nói với ngươi cũng không có ý nghĩa gì.

Diệp Huyền: "..."

Một lát sau, Việt Kỳ cơm nước xong xuôi, nàng bấm tay một cái, một sợi kiếm quang đột nhiên chui vào giữa chân mày Diệp Huyền:

- Sợi kiếm khí này là sư phụ đã từng để lại cho ta, nhưng đối với ta mà nói, không có ích lợi gì, ngươi giữ lại, hẳn là có tác dụng lớn! Sau khi trở về, hết thảy phải cẩn thận.

Nói xong, nàng quay người về tới nội điện.

Trong điện, sau khi thu thập một phen, Diệp Huyền rời đi Vân Kiếm điện, mà hắn lại làm cả bàn món ăn, sau đó đưa đến Trận Đạo phong.

Nhìn thấy Diệp Huyền đến, nữ tử trong điện nhìn hắn một cái, không nói gì, tiếp tục thêu đồ vật của bản thân.

Diệp Huyền cười hắc hắc:

- Cố sư thúc, chốc lát nữa ta sẽ nhanh chóng trở về Thanh Châu.

Nữ tử khẽ gật đầu, không nói gì.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nhếch miệng cười một tiếng:

- Ta đi chuyến này, có chút nguy hiểm a!

Nữ tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền, vẫn là không có nói chuyện.

Diệp Huyền có chút bất đắc dĩ, hắn thi lễ một cái:

- Cố sư thúc bảo trọng!

Nói xong, hắn quay người muốn rời khỏi.

Mà lúc này, một chiếc hộp màu đen đột nhiên bay đến trước mặt hắn.

Diệp Huyền vui vẻ trong lòng, vội vàng tiếp nhận hộp, hắn quay người nhìn về phía nữ tử:

- Cố sư thúc, đây là?

Nữ tử lãnh đạm nói:

- Một bộ kiếm trận tạm thời, giữ lại phòng thân đi!

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Tạ ơn Cố sư thúc!

Nói xong, hắn quay người nhanh như chớp đã biến mất vô tung vô ảnh.

Trong điện, nữ tử khẽ lắc đầu, khóe miệng có một nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận