Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3806. Là loại đó ấy, ngươi hiểu không! (2)



Chương 3806. Là loại đó ấy, ngươi hiểu không! (2)




Đúng lúc ấy, tầng mây phía xa xa đột nhiên nứt ra. Ngay sau đó, một con hắc long vô cùng lớn xông ra!
Hắc long có cơ thể to đến cả vạn trượng, nó xông ra cái là che lấp luôn cả mặt trời.
Trên đầu con hắc long là một nữ tử đang chắp hai tay ra sau lưng. Nữ tử này mặc y phục màu đen, tóc đen như mực, đôi mắt thì mang màu tím đậm.
Con cự long kia cứ xông ra như vậy, chẳng có ý định dừng lại!
Diệp Huyền cũng không chủ động gây sự, hắn bật người, xuất hiện ở phía dưới.
Mà lúc này, nữ tử trên con cự long kia liếc nhìn hắn, không hề coi thường mà là khinh thường.
Diệp Huyền khẽ cười, coi như chào hỏi.
Thấy hắn cười với mình, nữ tử sững sờ. Ngay sau đó, nàng nhón chân phải, con cự long dừng lại. Nữ tử bước lên phía trước một bước, một bước này giúp nàng đến ngay trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhìn nữ tử, không biết đối phương định làm gì.
Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Ai cho ngươi dũng khí nhìn thẳng vào ta như vậy?”
Vẻ mặt Diệp Huyền hóa đá.
Nữ tử lại nói: “Ai cho ngươi dũng khí nhìn thẳng vào ta như vậy?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Cô nương dung mạo như tiên, ta… ta không kìm được nên nhìn, muốn trách thì phải trách cô nương quá đẹp!”
Tiểu tháp: “…”
Nữ tử sững sờ, nàng không ngờ lại nhận được câu trả lời này nên nhất thời không biết phải nói thế nào.
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Cô nương tức giận hả? Nếu như tức giận thì là do ta, ta không nên nhìn dung mạo xinh đẹp của cô nương…”
Nữ tử trầm mặc.
Có phải nàng hơi nhỏ mọn rồi không?
Nghĩ đến đây, nữ tử lại nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt nàng cũng ôn hòa hơn: “Ngươi tên là gì?”
Diệp Huyền nói: “Diệp Huyền!”
Nữ tử quan sát hắn: “Tán tu à?”
Diệp Huyền gật đầu.
Nữ tử nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đi theo ta!”
Nói đoạn, nàng phất tay phải. Ngay sau đó, Diệp Huyền được một sức mạnh dịu dàng kéo lên lưng con cự long.
Diệp Huyền: “…”
Nữ tử quay lại trên con cự long, nàng nhón chân phải, con cự long kêu một tiếng rồi hóa thành một đường hắc quang, sau đó biến mất.
Trên đường đi, Diệp Huyền nhín ngó xung quanh bằng ánh mắt tò mò. Hắn phát hiện, linh khí ở vũ trụ này rất đặc biệt, nó có màu tím đậm, hơn nữa còn rất thuần khiết. Ngoài ra, hắn còn phát hiện linh khí ở thế giới này có nhiều loại!
Thế giới có nhiều loại linh khí!
Rốt cuộc đây là thế giới gì?
Diệp Huyền tò mò vô cùng.
Lúc này, nữ tử trước mặt đột nhiên quay người, nàng nhìn Diệp Huyền: “Hình như ngươi rất tò mò!”
Diệp Huyền khẽ cười: “Lần đầu đứng trên con vật to lớn như thế này… ta thấy hơi thấp thỏm!”
Nữ tử nhìn hắn: “Trả lời chẳng đúng câu hỏi gì cả!”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, con cự long đột nhiên dừng lại. Diệp Huyền liếc nhìn bên dưới, ở nơi đó có một dãy núi dài dằng dặc. Mà trên rất nhiều đỉnh núi là những tòa cung điện cổ xưa!
Thế lực lâu đời!
Lúc này, con cự long cúi xuống, rất nhanh sau đó nó đã tới bầu trời trên một tòa cung điện cổ xưa. Nữ tử liếc nhìn Diệp Huyền: “Đi thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn đưa Diệp Huyền tới một quảng trường rộng lớn. Không thể không nói, quảng trường này thực sự rất lớn, ít nhất phải dài rộng cả vạn trượng. Liếc mắt nhìn mà thấy mênh mông vô cùng. Trên quảng trường có một vài người đang tĩnh tọa tu luyện.
Diệp Huyền liếc nhìn mấy người đang tĩnh tọa tu luyện kia, về cơ bản đều là người phá vòng.
Cũng may, ở nơi này người vẽ vòng không nhiều!
Lúc này, nữ tử đưa Diệp Huyền tới trước một tòa đại điện, một lão giả xuất hiện trước mặt nữ tử, lão giả khẽ hành lễ: “Mục Thần!”
Nữ tử khẽ gật đầu, nàng liếc nhìn Diệp Huyền: “Cho hắn trở thành ngoại môn… cho hắn trở thành nội môn đệ tử đi!”
Nói đoạn, nàng bèn biến mất.
Lão giả nhìn Diệp Huyền, hắn ta quan sát đối phương: “Phá vòng?”
Diệp Huyền gật đầu.
Thực ra hắn là nhập vòng, có điều, người ngoài nhìn vào thì hắn chính là phá vòng.
Lão giả do dự một lát rồi nói: “Ngươi với Mục Thần là…”
Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Ngươi đoán xem!”
Vẻ mặt lão giả khựng lại.
Ta đoán ư?
Sao mà đoán?
Lão giả cạn lời.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Mục tỷ không nói với ngươi về quan hệ của chúng ta sao?”
Mục tỷ!
Lão giả do dự một lát rồi nói: “Tiểu hữu… Mục Thần không nói!”
“Ò…”
Diệp Huyền cố ý kéo dài ngữ khí, sau đó nói: “Có thể là nàng ta muốn ta khiêm tốn! Vậy thì khiêm tốn!”
Lão giả: “…”
Diệp Huyền lại nói: “Tiền bối…”
Lão giả vội bảo: “Gọi ta là Cốc Nhất là được rồi, ta không dám nhận hai chữ tiền bối này đâu!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cốc Nhất trưởng lão, con người ta thích đọc sách, có thể xếp cho ta một nơi được không?”
Lão giả do dự một lát rồi nói: “Sách trên phương diện gì?”
Diệp Huyền kinh ngạc: “Rất nhiều phương diện sao?”
Lão giả gật đầu: “Có một vài cổ tịch về hiệp nghĩa, còn có… ờm, loại đó ấy, ngươi hiểu mà, ngươi muốn đọc loại đó không?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Loại đó là loại nào?”
Lão giả liếc nhìn hắn: “Thì là… loại hít hà hít hà ấy!”
Diệp Huyền: “…”
Hết chương 3806.



Bạn cần đăng nhập để bình luận