Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3714. Hôn ta! (2)



Chương 3714. Hôn ta! (2)




Sắc mặt lão giả tái nhợt, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi: "Diệp... Diệp thiếu... ta không biết là Diệp thiếu… đã mạo phạm Diệp thiếu rồi, mong Diệp thiếu thứ tội...”
Nói xong, hắn ta không ngừng dập đầu.
Cường giả của Thiên Tông lập tức hóa đá sau khi nhìn thấy cảnh này!
Diệp thiếu?
Diệp thiếu là ai?
Tại sao bọn ta chưa từng nghe qua?
Diệp Huyền nhìn lão giả đang quỳ, cười nói: "Ngươi biết ta sao?"
Lão giả gật đầu và nói với giọng run rẩy: "Diệp thiếu đã từng bảo vệ toàn bộ Ngũ Duy vũ trụ, ai mà không biết chứ?"
Trong Ngũ Duy vũ trụ có hai vị thần hộ mệnh, một là Ngũ Duy Thiên Đạo Mộ Niệm Niệm, còn lại là Diệp thiếu Diệp Huyền!
Giờ phút này, lão giả đã cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Sao ta không biết ngươi?"
Lão giả cười cay đắng: "Diệp thiếu không quen biết ta là chuyện bình thường, ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chưa bao giờ được nhìn thấy Diệp thiếu bằng xương bằng thịt, chỉ từng nhìn thấy tượng của Diệp thiếu."
Nói xong, hắn ta vội vàng khấu đầu: "Diệp thiếu, những đệ tử này của ta không biết Diệp thiếu nên đã mạo phạm Diệp thiếu, xin Diệp thiếu thứ tội!"
Diệp Huyền cười nói: "Thứ tội? Cái tên này, ta còn tưởng ngươi là một người thông minh, nhưng hình như ta nhầm rồi! Nếu người bọn họ mạo phạm là ta thì ta sẽ không tính toán với bọn họ, bởi vì tính tình của ta rất tốt, nhưng bọn họ lại mạo phạm đến nữ nhân của ta, mà ngươi lại bảo ta bỏ qua cho bọn họ, thật là thú vị!”
Nghe vậy, sắc mặt lão giả lập tức thay đổi, hắn ta vội vàng nói: "Diệp thiếu, ta sẽ giết bọn họ!"
Nói xong, hắn ta xoay người lại, sau đó đập ra một chưởng.
Ầm ầm!
Trước khi đám người Mộ Lang kịp phản ứng đã lập tức bị tiêu diệt rồi!
Sau khi giết chết đám người Mộ Lang, lão giả lại nói: "Diệp thiếu, từ giờ phút này trở đi, ta sẽ giải tán Thiên Tông..."
Diệp Huyền đột nhiên phất tay.
Rầm!
Lão giả lập tức bị xóa sổ!
Nhân từ?
Hắn sẽ không nhân từ, nghĩ theo góc độ khác, nếu hắn không có thực lực thì hôm nay Thác Bạt Ngạn sẽ có kết cục gì?
Nhân từ với kẻ thù là một chuyện vô cùng vô cùng ngu xuẩn!
Đúng lúc này, đột nhiên có vài người từ xa đuổi đến.
Diệp Huyền hơi sững ra khi nhìn thấy bọn họ, hắn có quen những người này, chính là đám người Mặc Vân Khởi!
Khương Cửu cũng ở đó!
Khương Cửu vẫn mặc áo giáp chiến đấu, hiên ngang mạnh mẽ!
Nhìn thấy Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi là người đầu tiên xông lên, hắn ta cười ha ha nói: "Diệp thổ phỉ, ta tưởng ngươi đã chết ở bên ngoài rồi!"
Nói xong, hắn ta liền ôm Diệp Huyền thật chặt.
Diệp Huyền cười nói: "Ta mạng lớn!"
Mặc Vân Khởi cười nói: "Ta biết ngươi mạng lớn, người bình thường hoàn toàn không thể giết chết được ngươi!"
Diệp Huyền nói: "Vớ vẩn, người có thể giết ta vẫn còn chưa được sinh ra đâu!"
Vẻ mặt Mặc Vân Khởi cứng ngắc lại, sau đó hắn ta lắc đầu: "Ngươi lại không biết xấu hổ rồi!"
Diệp Huyền cười lớn!
Trong thời gian sau đó, mọi người tụ tập lại với nhau rất vui vẻ.
Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch đều đã say, nhưng Diệp Huyền thì chưa say, hắn đi ra bên ngoài đại điện, Thác Bạt Ngạn đang ngồi trước bậc thềm đá.
Diệp Huyền đi đến bên cạnh nàng, Thác Bạt Ngạn khẽ nói: "Về rồi sao?"
Diệp Huyền gật đầu.
Thác Bạt Ngạn không nói gì cả.
Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, một luồng kiếm quang chìm vào trong cơ thể của Thác Bạt Ngạn: "Kiếm khí này ở trong cơ thể ngươi, chỉ cần thực lực của đối phương không mạnh hơn ta thì ngươi có thể dùng kiếm khí này để giết chết đối thủ, kiếm khí này sẽ không biến mất!"
Thác Bạt Ngạn khẽ gật đầu: "Được!”
Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, một nạp giới xuất hiện trước mặt Thác Bạt Ngạn: "Trong nạp giới này có một ít thần cực tinh, còn có một số phương pháp tu luyện, thực lực của ngươi sẽ nâng cao đáng kể nếu như ngươi tu luyện theo những gì có trong này!"
Thác Bạt Ngạn cười nói: "Còn gì nữa không?"
Diệp Huyền lắc đầu: "Hết rồi!”
Thác Bạt Ngạn cất nạp giới đi, nàng khẽ nói: "Đi đi!"
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Vậy ta đi đây!"
Thác Bạt Ngạn muốn nói lại thôi.
Lúc này, Diệp Huyền đã biến mất.
Nhìn thấy hắn biến mất, Thác Bạt Ngạn khẽ cau mày, nàng nhìn đường chân trời ở phía xa, ánh mắt dần trở nên ngây ngốc.
Một lúc lâu sau, Thác Bạt Ngạn thu hồi ánh mắt, vẻ mặt ảm đạm.
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang đột nhiên rơi xuống trước mặt nàng, sau đó kiếm quang tản ra, Diệp Huyền lại xuất hiện trước mặt Thác Bạt Ngạn.
Thác Bạt Ngạn sững sờ.
Khóe miệng Diệp Huyền khẽ nhếch lên: "Tối nay ta không đi nữa!"
Thác Bạt Ngạn đột nhiên ôm lấy hắn, nói với giọng run rẩy: "Hôn ta đi!"
Diệp Huyền: “…”
Đêm nay đúng là mất hồn!

Ngày hôm sau.
Sáng sớm, một luồng kiếm quang bay thẳng lên trời từ trong hoàng cung, trong chớp mắt, luồng kiếm quang đã biến mất ở cuối đường chân trời.
Ở một nơi nào đó trong đại điện, Thác Bạt Ngạn trên giường đột nhiên mở hai mắt ra, nàng quay đầu lại nhìn, khi thấy Diệp Huyền bên cạnh đã biến mất, nàng im lặng một lúc rồi khẽ mỉm cười.
Sau một lúc, Thác Bạt Ngạn đứng dậy, nhưng ngay khi chân vừa chạm đất chỉ thấy vô cùng nhức mỏi, suýt chút nữa là ngã rồi...

Trong đại điện, Mặc Vân Khởi ngồi dậy lắc cái đầu, hơi rượu biến mất ngay lập tức, hắn ta quay đầu nhìn sang một bên, Bạch Trạch trông như heo chết nằm ở nơi không xa.
Mặc Vân Khởi lắc đầu, hắn ta chuẩn bị gọi Bạch Trạch thì Bạch Trạch đột nhiên mở mắt ra, sau đó ngồi dậy, hắn ta nhìn về phía xa: "Đi rồi?"
Mạc Vấn gật đầu: "Đi rồi!"
Bạch Trạch khẽ gật đầu: "Vậy chúng ta đi thôi!"
Nói xong, hắn ta liền đứng dậy rồi đi, nhưng ngay sau đó, hắn ta xòe lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một chiếc nạp giới, hắn ta sững sờ khi nhìn thấy nạp giới này.
Mặc Vân Khởi cũng xòe lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay cũng có một nạp giới!
Hiển nhiên, tất cả đều do Diệp Huyền để lại!
Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch nhìn nhau, hắn ta lắc đầu cười nói: "Cái tên này..."
Hết chương 3714.



Bạn cần đăng nhập để bình luận