Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 662: Vị Ương Thành

Trong tinh không mịt mờ, một chiếc Tinh Vân hạm xuyên nhanh qua tựa như sao băng.

Diệp Huyền đứng trên boong thuyền, hắn lẳng lặng đứng đấy, ở bên cạnh hắn, là Độc Cô Huyên.

Đế Khuyển vẫn nằm trên boong thuyền cách đó không xa, vẫn đang ngủ.

Từ sau khi đi theo Diệp Huyền, nó lập tức mất đi niềm vui thú đối với cuộc sống.

Bên cạnh Diệp Huyền, Độc Cô Huyên nói khẽ:

- Chớ lo lắng, chắc chắn Linh Nhi sẽ không có việc gì.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Từ Thanh Thành đi đến bây giờ, Linh Nhi đều bởi vì ta mà phải chịu quá nhiều trắc trở.

Nói xong, hắn khẽ nâng lên tay phải, ở giữa đầu ngón tay của hắn, một sợi kiếm quang màu đen quanh quẩn.

- Lúc gặp phải ác nhân, ngươi càng phải ác hơn bọn hắn mới được!

Nói đến đây, hắn nhìn về phía tinh không nơi xa:

Diệp Huyền khẽ cười nói:

Diệp Huyền nhìn qua Độc Cô Huyên:

Không chỉ Độc Cô Huyên, Đế Khuyển ở một bên cũng mở mắt ra nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt hắn có một tia khó có thể tin.

Độc Cô Huyên nhìn về phía nơi xa sâu trong tinh không, nói khẽ:

Thanh âm vừa dứt, hắn bấm tay nhẹ nhàng điểm một cái, sợi kiếm quang kia bay ra ngoài, rất nhanh, sợi kiếm quang này biến mất ở sâu trong tinh không mịt mờ.

- Không liên quan gì đến ngươi, nếu không có nạp giới ngươi lưu lại, huynh muội chúng ta sợ là đã sớm chết ở Thanh Thành. Như Kiếm Tiên tỷ tỷ nói, có đạt được ắt phải có trả giá.

- Là mẫu thân sai, nếu không phải vì ta để lại chiếc nhẫn kia cho ngươi, các ngươi...

Ác Niệm kiếm ý biến thành kiếm quang!

Có thể dễ dàng xé rách không gian như thế, việc này chỉ có cường giả Vô Thượng Chi Cảnh mới có thể tuỳ tiện làm được!

- Từ Thanh Thành đi đến bây giờ, ta nhận ra một đạo lý, đó chính là nhiều khi thế giới này không có đúng sai, chỉ có mạnh và yếu. Giảng đạo lý ở thế giới này là không thể thực hiện được, khắp nơi trong thế giới này đều tràn ngập ác ý, ít nhất, ta cảm nhận được chính là như thế.

Diệp Huyền hiện tại và Diệp Huyền lúc trước, đã hoàn toàn khác biệt.

Mà vẻ mặt Độc Cô Huyên lại biến đổi!

Bởi vì những nơi sợi kiếm quang màu đen của Diệp Huyền đi qua, không gian bị xé nứt ra tựa như giấy mỏng.

Độc Cô Huyên lắc đầu:

Diệp Huyền nói khẽ:

Đối với Độc Cô Huyên trước mắt, mặc dù hắn chưa bao giờ gọi hai tiếng mẫu thân, nhưng hắn vẫn tôn trọng.

- Ngươi còn ưu tú hơn phụ thân ngươi...

- Tiền bối, nghe ngóng chút chuyện, Thần tộc bây giờ đã không còn nữa, vậy những bảo vật của Thần tộc...

Vẻ ngưng trọng trên mặt Độc Cô Huyên dần dần biến thành vui mừng:

Diệp Huyền không hiểu:

- Bỏ ý nghĩ đó đi nha!

Đế Khuyển lãnh đạm nói:

Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại.

Bởi vì năm đó Độc Cô Huyên rời đi, cũng không phải là nàng cố ý vứt bỏ hắn và muội muội, mà là vì bảo hộ hắn và muội muội, chỉ bằng điểm này, dù thế nào đi nữa hắn cũng không hận nổi đối phương.

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, không suy nghĩ vấn đề này nữa, hắn quay người đi đến trước mặt Đế Khuyển, Đế Khuyển nhìn hắn một cái, không nói gì.

Diệp Huyền cười nói:

- Hắn không phải người Diệp gia, phải không?

Tôn trọng!

Diệp Huyền gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi.

- Hắn là người Diệp gia, nhưng mà... Sau này đến lúc thích hợp, mẫu thân sẽ nói hết cho ngươi, được không?

- Vì sao?

Đế Khuyển lãnh đạm nói:

- Thần tộc bị diệt, những bảo vật kia tự nhiên đã bị người cướp sạch không còn, có điều...

Diệp Huyền lại vội hỏi:

- Có điều gì?

Đế Khuyển yên lặng không nói.

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Ngươi có muốn Thần tộc tái hiện thế gian hay không?

Đế Khuyển nhìn về phía Diệp Huyền, cười lạnh:

- Ta chính là một điểm mấu chốt giữa Thần tộc và tỷ ta, có ta ở đây, quan hệ giữa Thần tộc các ngươi và tỷ ta nhất định có thể đạt được hòa hoãn, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi phải đối xử với ta thật tốt.

Diệp Huyền lại vội vàng nói tiếp:

Nghe Diệp Huyền nói, Đế Khuyển ngây ngẩn cả người, rất nhanh, nó lâm vào trầm tư.

- Ta là ai? Ta là đệ đệ của nàng a! Theo góc độ nào đó mà nói, ta cũng tính là một nửa người Thần tộc a! Hơn nữa, ngươi suy nghĩ một chút, nếu như các ngươi tán thành ta, đồng thời để cho ta tiến vào Thần tộc, thu hoạch được một ít truyền thừa hay bảo vật gì đó của Thần tộc, cho dù tỷ ta vẫn còn oán hận đối với Thần tộc, khẳng định cũng sẽ nể tình ta mà buông xuống chút oán hận này, thậm chí còn có thể giúp ta, mà giúp ta chính là giúp Thần tộc a!

Diệp Huyền chân thành nói:

- Ngươi quan tâm có tác dụng rắm gì! Ngươi cũng không phải nàng!

- Giản Tự Tại tỷ ta thì sao a!

Đế Khuyển sửng sốt.

Diệp Huyền lại nói:

- Giản Tự Tại tỷ ta chính là người Thần tộc thuần khiết a? Hơn nữa, còn là nữ nhi của tộc trưởng Thần tộc các ngươi ngày trước!

Đế Khuyển lắc đầu:

- Nàng không quan tâm đến Thần tộc!

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Ta quan tâm a!

Đế Khuyển nhìn về phía Diệp Huyền, cả giận nói:

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Ngươi không có năng lực như thế, hơn nữa, ngươi cũng không phải người Thần tộc!

Đế Khuyển cười lạnh:

- Mặc dù Thần tộc bị diệt, thế nhưng, ta tin tưởng, người Thần tộc khẳng định không bị toàn diệt, vẫn còn có một số người Thần tộc, nếu tụ tập bọn hắn lại...

Diệp Huyền chân thành nói:

- Ngươi lại muốn lừa phỉnh ta sao?

Đế Khuyển nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Người Thần tộc, phục nàng, nhưng sẽ không phục ngươi!

Diệp Huyền cười nói:

- Thôi được, đã như vậy, ta cũng không cần phải lăn lộn làm việc cho tỷ ta! Ai, vốn dĩ còn nghĩ đến khuyên nhủ nàng, để nàng giúp Thần tộc một tay, cứ như vậy, nói không chừng Thần tộc còn có thể đứng lên một lần nữa, ai, được rồi, quên đi!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Chậm đã!

Đế Khuyển đột nhiên nói.

Diệp Huyền dừng bước lại quay người nhìn qua Đế Khuyển:

- Làm sao?

Đế Khuyển trầm giọng nói:

- Ngươi có thể khuyên nàng sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Ngoại trừ ta, ngươi cảm thấy còn có ai có thể khuyên được nàng?

Đế Khuyển trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Thần tộc không ở tinh vực này, mà Thần tộc còn có bao nhiêu người sống sót, ta cũng không biết, chờ ngươi xong chuyện ở đây, có thể đi cùng ta đến Thần tộc một chuyến.

Khóe miệng Diệp Huyền hơi nhấc lên:

- Tốt!

Đế Khuyển trầm giọng nói:

- Nhân loại, ta biết ngươi coi trọng bảo vật của Thần tộc ta, thế nhưng, nếu ngươi thật sự khuyên được nàng, ta nguyện ý một mực đi theo ngươi, đồng thời thần phục ngươi. Bởi vì chỉ có nàng, mới có thể chấn hưng Thần tộc, để Thần tộc tái hiện thế gian.

Diệp Huyền cười nói:

- Kỳ thật, nàng rời đi Thần tộc, cũng không phải do lỗi của ngươi, cũng không phải toàn bộ Thần tộc sai. Muốn nói sai, hẳn là tộc trưởng của các ngươi.

Đế Khuyển lắc đầu:

- Thần tộc ta, trọng nam khinh nữ...

Diệp Huyền cười nói:

- Hiện tại, nếu nàng nguyện ý trở thành tộc trưởng Thần tộc, các ngươi sẽ ghét bỏ sao?

Đế Khuyển lắc đầu:

- Nàng sẽ không trở về làm tộc trưởng, ta chỉ hy vọng nàng sẽ không tiếp tục hận Thần tộc, nếu có thể mà nói, giúp tộc nhân một lần.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ta sẽ cố hết sức.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Sau lưng, Đế Khuyển đột nhiên nói:

- Nhân loại, kỳ thật ngươi cũng tương đối tốt, ít nhất, cho dù ngươi xấu, cũng xấu thẳng thắn.

Diệp Huyền cười nói:

- Tạ ơn khen ngợi.

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phần cuối nơi xa, ở sâu trong tinh không kia, xuất hiện một bức tường, tường vượt ngang tinh không, rộng không nhìn thấy bờ, cũng rất cao, cao ít nhất ngàn trượng, mà chính giữa bức tường, có một con đường lớn trôi nổi trong tinh không, con đường rộng ngàn trượng, nối thẳng đến phần cuối bên trong thành.

Mà ngay chính giữa phía trên tường thành kia, có ba chữ lớn: Vị Ương thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận