Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1570: Chúng ta vào trong xem sao

Diệp Huyền thực sự đã tiến vào Vĩnh Sinh chi địa rồi!

Làm sao bây giờ?

Vào đó ư?

Nơi đó là Vĩnh Sinh chi địa, bọn họ không dám vào!

Đúng lúc đó, Trần Độc Cô bỗng nói: “Không được tiến vào nơi này à?”

Nguyên Thiên liếc nhìn Trần Độc Cô rồi nói: “Ngươi không biết sao?”

Trần Độc Cô đáp: “Ở thời đại của ta thì chỉ có một cấm địa, đó chính là Hư Vô Duy Độ.”

Nguyên Thiên trầm giọng nói: “Vĩnh Sinh chi địa xuất hiện mà không có dấu hiệu báo trước gì. Nghe nói ở nơi này có một thanh kiếm là Vĩnh Sinh kiếm, người nào có được thanh kiếm ấy sẽ có thể trường sinh!”

Nghe vậy, sắc mặt Nguyên Thiên lập tức sầm xuống.

Thế nhưng hắn ta không dám tiến vào nơi này.

Nguyên Thiên lắc đầu: “Nơi này không hề đơn giản đâu, đến cả Phệ Linh tộc chúng ta vào thời kì đỉnh cao cũng không dám đánh chủ ý lên nơi này.”

Mà nếu Diệp Huyền chết, chẳng phải tòa thư ốc kia sẽ rơi vào tay kẻ khác hay sao?

Nguyên Thiên liếc nhìn đối phương, hắn ta nói: “Chi bằng Trần tông chủ phái người vào đó thử xem?”

Trần Độc Cô nói: “Lợi dụng Phù Văn tông và Vạn Duy thư viện?”

“Trường sinh?”

Trong lòng Nguyên Thiên vẫn cảm thấy kiêng dè Vĩnh Sinh chi địa.

Trần Độc Cô nở nụ cười nhạt: “Sao nào, hiện giờ bắt đầu đấu đá nội bộ rồi à?”

Trần Độc Cô nhíu mày: “Trên đời này làm gì có ai thực sự trường sinh chứ!”

Như lời Trần Độc Cô nói, nếu Diệp Huyền không chết thì hắn sẽ mở thư ốc ở trong đó. Đợi sau này hắn ra ngoài, Ngũ Duy này khó có ai có thể làm gì được hắn!

Trần Độc Cô nói: “Ngươi biết phải trả một cái giá lớn cỡ nào không?”

Trần Độc Cô nói: “Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ? Người đã vào trong đó rồi, nếu hắn không chết, nhỡ đâu hắn mở thư ốc ở trong đó thì với thiên phú của hắn, sau khi hắn ra ngoài, e là chúng ta khó mà đối phó được với hắn! Mà nếu hắn chết thì tòa thư ốc kia sẽ rơi vào tay kẻ khác, chẳng lẽ chúng ta cứ từ bỏ như vậy?”

Nguyên Thiên trầm mặc.

Hình như Nguyên Thiên lại nhớ ra điều gì đó, hắn ta bỗng nhiên nói: “Hay là chúng ta ép hắn ta ra ngoài?”

Nguyên Thiên gật đầu: “Nếu chúng ta nhắm vào Phù Văn tông và Vạn Duy thư viện thì thể nào hắn cũng phải ra ngoài thôi!”

Đúng lúc ấy, Trần Độc Cô bỗng nói: “Để ta vào.”

Nếu ép Vạn Duy thư viện đến nước ngọc nát đá tan thì thể nào bọn họ cũng sẽ thi triển đại trận đó, như vậy thì người của Phệ Linh tộc sao chống đỡ được?

Nguyên Thiên trầm giọng nói: “Nơi này là Vĩnh Sinh chi địa đấy..”

Điều quan trọng nhất là Vạn Duy thư viện không hề dễ bắt nạt.

Nguyên Chiến khẽ nói: “Trần tông chủ nói phải đấy, bây giờ Phệ Linh tộc chúng ta không thể e dè sợ hãi, dù thế nào chúng ta cũng phải thử. Diệp Huyền, một thiếu niên hai mươi tuổi đã dũng cảm như thế, chẳng lẽ chúng ta lại không bằng hắn à?”

Bọn họ có thể đánh thắng mấy người Diệp Linh, thế nhưng đánh thắng không có nghĩa là có thể dễ dàng tấn công các nàng. Nếu bốn nữ nhân này liều mạng không màng tất cả thì Phệ Linh tộc chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất nghiêm trọng!

Nói đoạn, hắn ta và Nguyên Chiến lập tức biến mất.

Trần Độc Cô gật đầu: “Đi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn về phía Trần Độc Cô: “Trần huynh, chúng ta vào trong xem sao?”

Ai chẳng biết Vạn Duy thư viện còn có một đại trận?

Trần Độc Cô chau mày: “Vậy thì có sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ từ bỏ như vậy ư? Tốt xấu gì ngươi cũng là tộc trưởng của Phệ Linh tộc, sao ngươi lại e dè sợ hãi như thế?”

Sắc mặt Nguyên Thiên khó coi vô cùng, lúc này Nguyên Chiến bỗng nhiên nói: “Ta đi với ngươi!”

Nguyên Thiên nhìn về phía Nguyên Chiến: “Nhị thúc?”

Không một ai có thể chống đỡ được!

Trần Độc Cô cười lạnh lùng: “Sao nào, muốn có được lợi ích nhưng lại không muốn bỏ công bỏ sức à?”

Nguyên Thiên trầm mặc.

Nguyên Thiên liếc nhìn Trần Độc Cô, Trần Độc Cô lại nói: “Phệ Linh tộc các ngươi cũng phái một người đi theo ta!”

Nguyên Thiên đứng tại chỗ nhìn về phía cánh cửa kia, trong mắt hắn ta thoáng vẻ lo âu.

Vĩnh Sinh chi địa!

Trừ tiên tri năm đó ra thì không một ai biết rốt cuộc nơi này có những gì.

Phải nói là những người đi vào đó về cơ bản đều đã bỏ mạng.

Liệu Diệp Huyền có chết hay không?

Nếu là người khác thì hắn ta cho rằng thể nào đối phương cũng sẽ chết. Thế nhưng người vào đó lại là Diệp Huyền, như này thì hắn ta không dám chắc nữa. Bởi lẽ Diệp Huyền thực sự mang đến cho hắn ta quá nhiều bất ngờ!

Tiếp đó các cường giả của Phệ Linh tộc bèn canh giữ bên ngoài cửa Vĩnh Sinh. Còn mấy người Diệp Linh thì không rời đi, chỉ chờ ở nơi đó.

Nhất là Diệp Linh, nàng cứ nhìn chằm chằm cửa Vĩnh Sinh, không định rời đi, Diệp Huyền bảo nàng ở đây đợi thì nàng sẽ đợi. Thế nhưng nếu mười ngày sau hắn không ra ngoài thì nàng sẽ vào trong đó!

Đã hứa rồi mà, huynh muội sống cùng sống, chết cùng chết!

Hắn nghiêm túc!

Nàng cũng rất nghiêm túc.

Nữ phu tử đứng bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm cửa Vĩnh Sinh, nói: “Tiên sinh, ngươi từng nói mọi thứ trên thế gian này đều không thoát khỏi hai chữ nhân quả, nhân quả, nhân quả… Nhân quả, có nhân ắt sẽ có quả, bây giờ ngươi tiến vào Vĩnh Sinh chi địa một lần nữa cũng là vì nhân vì quả sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận