Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 432: Tại Hạ Muốn Lĩnh Giáo Hai Chiêu!

Lục Phong ấn nhẹ, một ấn này, trực tiếp khiến không gian trước mắt rung lên kịch kiệt, sau đó, không gian bắt đầu tầng tầng đè ép, cơ hồ nháy mắt đã tạo thành một bình chướng vô hình!

Không gian lá chắn!

Lớp bình chướng này, mạnh mẽ cả lại kiếm của Diệp Huyền!

Một kích không thành công, Diệp Huyền nháy mắt lui sau mười trượng.

Kéo dài khoảng cách với Lục Phong.

Lục Phong gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Dù ngươi có yêu nghiệt tới mấy, chênh lệch cảnh giới này, không phải ngươi…

Lúc này, thanh âm hắn hơi ngừng lại, bởi Diệp Huyền đã tới trước mặt hắn, cùng lúc, một thanh kiếm chẳng xuống.

Nhận thấy điểm này, Lục Phong thầm hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng, kiếm của Diệp Huyền đã chém thẳng xuống.

Nhìn thấy cảnh này, đám người đều trở nên ngưng trọng, đặc biệt là mấy tên Ngự Pháp cảnh chân chính!

Không gian phân giải!

Dưới ánh mắt đám người, Lục Phong bị một kiếm chém bay mấy chục trượng!

Mặc dù bị Diệp Huyền đánh không kịp chuẩn bị, nhưng Lục Phong lại rất bình tĩnh, không chút sợ hãi, kiếm chỉ cách đầu chừng mười tấc, tay phải hắn mới xoay tròn, nháy mắt, không gian trên đỉnh đầu hóa thành một vòng xoáy!

- Sao ngươi làm được?!

Một kiếm này, còn khủng bố hơn mấy kiếm trước, hơn nữa, kiếm đã biến thành màu đen!

Bởi bọn hắn không nghĩ tới, Diệp Huyền lại có thể vô hiệu hóa năng lực phân giải của không gian!

Cùng lúc, lực lượng cùng Ác Niệm kiếm ý bắt đầu điên cuồng phân giản!

Ác Niệm kiếm ý!

Oanh!

Diệp Huyền cười lạnh:

Nhưng đúng lúc này, một cỗ lực lượng thần bí bao lấy kiếm của Diệp Huyền, mà cỗ lực lượng này, lại chặn lấy năng lực phân giải kia.

- Sao làm được? Lục Phong, ngươi có biết, vì sao đệ đệ Lục tôn chủ của ngươi không tự tới bắt ta không?

Đối diện Diệp Huyền, Lục Phong gắt gao nhìn lại:

Không gian phân giải, là thủ đoạn cường đại nhất của Ngự Pháp cảnh chân chính, nếu như không gian phân giải cũng không thể làm gì được Diệp Huyền, vậy theo góc độ nào đó mà nói, Diệp Huyền đã có thể so với Ngự Pháp cảnh chân chính. Đương nhiên, thực lực của một Ngự Pháp cảnh không chỉ đơn thuần dựa vào không gian phân giải, còn có ý thức chiến đấu, trang bị, võ kỹ, công pháp các thứ…

Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn lên, khóe miệng hiện vẻ dữ tợn:

Diệp Huyền nhếch miệng, cầm kiếm chỉ bốn phía:

Mạc Tu lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi có ý gì!?

- Ngàn năm trước, các ngươi cũng không cách nào làm gì được sư tôn ta, huống chi là hiện tại!

Nghe vậy, Lục Phong nhíu mày:

- Ngươi có ý gì?!

Mạc Tu hơi híp mắt:

Ngàn năm trước.

- Có ý gì?!

- Diệp Huyền, ngươi ỷ vào sư tôn thần bí kia của ngươi, nhưng ngươi cho rằng, Hộ Giới minh không xử lý được sư tôn kia của ngươi sao?

- Xử lý?

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Nếu như ta đoán không sai, xung quanh đây còn có cường giả của Hộ Giới minh! Thế nhưng, Lục tôn chủ của Hộ Giới minh không tới, đúng không?

Địa vị người này trong Hộ Giới minh, chỉ kém Lục tôn chủ.

Lúc này, một lão giả xuất hiện cách Diệp Huyền không xa, người tới, chính là đại trưởng lão Hộ Giới minh, Mạc Tu.

- Lục tôn chủ, Hộ Giới minh, các ngươi thực sự cho rằng Hộ Giới minh có thể độc đại ở Thanh Thương giới này?

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Không có ý gì, Hộ Giới minh ngươi dám tới đây, hẳn là nghĩ rằng có lực lượng đối phó với sư tôn ta, đã như vậy, tới đi!

Nói xong, hắn đi tới bên cạnh Diệp Linh, kéo tay Diệp Linh từ xa đi tới.

Đám người Mạc Tu đưa mắt nhìn nhau, một hồi sau, Mạc Tu trầm giọng nói:

- Đuổi theo hắn!

Thế là, Diệp Huyền dẫn theo một đám cường giả Ngự Pháp cảnh đi tới đại sơn…

Diệp Huyền đi rất chậm, không thèm để ý đám người sau, cùng Diệp Linh vừa đi vừa nói chuyện, tựa như có chỗ ỷ lại.

Mà sau lưng Diệp Huyền, đám người Mạc Tu lại có chút ngưng trọng.

Diệp Huyền càng bình tĩnh, như vậy càng chứng minh Diệp Huyền không sợ, cũng có nghĩa là Diệp Huyền không sợ Hộ Giới minh!

- Một người mà ngay cả tôn chủ cũng kiêng kỵ.

Mạc Tu trầm giọng nói:

- Mạc trưởng lão, đến cùng thì người sau lưng Diệp Huyền là ai?

Bên cạnh Mạc Tu, Lục Phong trầm giọng nói:

Diệp Huyền cùng Diệp Linh vừa vào, thần sắc đám người Mạc Tu đã có chút sợ hãi, bởi bọn hắn phát hiện, khí tức Diệp Huyền cùng Diệp Linh cũng đã biến mất.

Nói xong, hắn kéo tay Diệp Linh tới trước nhà tranh, sau đó đẩy cửa vào.

Thấy huynh muội Diệp Huyền thi lễ, đám người Mạc Tu nhìn về gian nhà tranh, thần thức quét qua, lập tức trở nên ngưng trọng.

Bởi thần thức bọn hắn quét qua, lại không cảm nhận được bất cứ điều gì!

Sao có thể?!

Sắc mặt Mạc Tu cực kỳ ngưng trọng, tay run run.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Sư phụ, bọn hắn tới! Có điều, Lục tôn chủ kia không tới!

Nói xong, hắn ngưng thần chăm chú, tinh tế lắng nghe.

Trầm mặc một hồi, Diệp Huyền gật nhẹ:

- Đồ nhi hiểu!

Thấy Diệp Huyền thi lễ, Diệp Linh cũng vội thi lễ theo.

Diệp Huyền thi lễ với nhà tranh, sắc mặt cực kỳ cung kính.

Không bao lâu, Diệp Huyền ngừng lại, trước mặt không xa có một gian nhà tranh.

Cuối cùng, không biết qua bao lâu, Diệp Huyền dẫn đám Mạc Tu rời Bắc Hàn cảnh, tới trước một tòa đại sơn.

Đám người Mạc Tu dần ngưng trọng, lòng thầm đề phòng.

Chỗ dựa của Diệp Huyền, không đơn giản!

Lục Phong lập tức trở nên khó coi.

Khiến Lục tôn chủ kiêng kỵ… loại người này, phải mạnh tới mức nào mới khiến cường giả như Lục tôn chủ cũng kiêng kỵ?

Đúng lúc này, cửa gian nhà tranh lại mở ra, một hắc y nhân xuất hiện, hai tay chắp sau lưng, thân thể bị áo choàng che phủ, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt.

Mà người này vừa hiện, đám người Mạc Tu vừa ngây người, lại vừa đầy vẻ không thể tin nổi.

Bởi người này rõ ràng tồn tại trước mặt bọn hắn, thế nhưng bọn hắn lại không hề cảm nhận được sự tồn tại!

Thần thức quét qua, lại nhận thấy rỗng tuếch, không cảm nhận được bất cứ điều gì!

Nhưng mà, rõ ràng người này đang đứng đó!

Cho dù mạnh như Lục tôn chủ, cũng không thể đạt tới mức độ này!

Mạc Tu đè lại sự khiếp sợ trong nội tâm, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ôm quyền:

- Không biết phải xưng hô thế nào?

Hắc y nhân khàn giọng nói:

- Ngươi không có tư cách biết tên bản chủ, Lục tôn chủ gì đó của các ngươi đâu? Gọi hắn tới nhận cái chết!

Lục tôn chủ!

Mạc Tu nhìn qua hắc y nhân, trầm giọng:

- Mặc dù các hạ rất mạnh, nhưng Hộ Giới minh ta cũng không phải thứ mặc người ức hiếp!

- Ức hiếp?

Hắc y nhân cười lạnh:

- Là bản chủ khinh thường Hộ Giới minh ngươi, hay là Hộ Giới minh ngươi dám mạo phạm bản chủ? Liên tục xuất thủ với đệ tử của ta, sao, lấy lớn hiếp nhỏ dễ chịu chứ?

Mạc Tu đang muốn nói, hắc y nhân đã phất tay:

- Lập tức cút đi, về nói cho Lục tiểu nhi kia biết, ít ngày nữa bản chủ sẽ tới Hộ Giới minh lấy đầu chó của hắn, nói hắn rửa cổ chờ cho tốt!

Nghe vậy, sắc mặt đám người Mạc Tu đều trở nên khó coi.

Cút?

Bọn hắn vốn tới để đánh nhau, thế mà hiện tại, lại cứ vậy cút?

Nhưng nếu không cút, đừng nói mấy người xung quanh, dù là Mạc Tu chủ sự ở đây cũng không dám động thủ!

Bởi, người trước mắt thực sự sâu tới mức không lường được!

Đối mặt với hắc y nhân, tựa như phải đối mặt với vũ trụ mênh mông, dù là hắn có lá bài tẩy phân thân, nhưng lòng vẫn không có nửa điểm tự tin.

Có điều, nếu cứ thế xám xịt mà về, lại thực sự quá mất mặt.

Hắc y nhân vừa nói xong, liền trực tiếp quay người đi, quay trở lại nhà tranh, đúng lúc này, Mạc Tu cắn răng, nói:

- Tại hạ muốn lĩnh giáo hai chiêu!

Lĩnh giáo hai chiêu!

Hắc y nhân đột nhiên dừng lại…
Bạn cần đăng nhập để bình luận