Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1387: Diệp công tử muốn giết người diệt khẩu à?

Vạn Duy học phủ.

Vạn Duy học phủ được xây trên một ngọn núi lớn. Ngọn núi này là Học Hải Nhai nổi tiếng ở Ngũ Duy, cũng là nơi năm đó tiên tri thành lập Vạn Duy học phủ.

Thiên hạ có rất nhiều Vạn Duy học viện, nhưng Vạn Duy học phủ thì chỉ có một tòa, đó chính là nơi này. Có thể nói, đây chính là thánh địa trong lòng rất nhiều những học tử!

Ở một thư điện nào đó, Trần Thiên yên lặng ngồi. Trong tay hắn ta là một cuốn cổ thư.

Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện ở chỗ cách Trần Thiên không xa, lão giả đó khẽ nói: “Tiến Võ biến mất rồi!”

Trần Thiên trầm mặc trong giât lát rồi nói: “Lòng tham!”

Lão giả đáp: “Đúng vậy, ban đầu chúng ta không nên để hắn ta đi, đáng lẽ ra ta nên đích thân đi mới phải!”

Trần Thiên lắc đầu: “Tiễn Võ đi theo ngươi biết bao nhiêu năm nay, tích cách của hắn ta ngươi là người hiểu rõ nhất. Hắn ta cũng đâu phải là người không thể kiềm chế trước những sự mê hoặc. Chắc chuyện này còn có uẩn khúc nào đó!”

Lão giả quay người rời đi.



Trần Thiên nói: “Tìm được Tiến Võ, đương nhiên phải tìm một cách bí mật, đừng để người ngoài biết hắn ta đã mang Giới Ngục tháp rời khỏi Vạn Duy học viện của chúng ta!”

Trần Thiên nhìn nữ tử váy trắng trong bức họa ấy, hắn ta mỉm cười: “Không phải ngươi rất thích chơi cờ sao? Thế thì ta sẽ chơi cùng với ngươi! Mạng của Diệp Huyền ta định chắc rồi! Ai cũng không bảo vệ được hắn đâu!”

Trần Thiên mỉm cười: “Người này cũng rất có tâm kế, thú vị đấy!”

Ngày hôm ấy, một nam tử tới đây. Nam tử này chính là Diệp Huyền.

Lão giả gật đầu: “Cái tên Diệp Huyền kia sao có thể dễ dàng giao nộp Giới Ngục tháp cho được, chuyện này vô cùng kì lạ! Hơn nữa theo những gì ta điều tra được thì mặc dù hắn là kiếm tu nhưng cũng quỷ kế đa đoan lắm, thường xuyên có những thủ đoạn rất bỉ ổi. Lần này chắc chắn cũng là âm mưu của hắn!”

Thanh Sơn thành.

Lão giả trầm giọng nói: “Hiện giờ chúng ta nên làm sao?”

Nói đến đây, hắn ta bỗng dừng lại rồi tiếp tục: “Nếu như không nằm ngoài dự đoán thì có thể hắn đã tới Ngũ Duy vũ trụ rồi!”

Trần Thiên đứng dậy, hắn ta quay người nhìn về phía trước, trước mặt là một bức họa về nữ tử váy trắng.

Diệp Huyền tới trung tâm của tiểu thành, ở đây khá phồn vinh, người cũng nhiều hơn và đều là những người tu luyện.

Lão giả gật đầu, nếu như để người khác biết được Lê Tiến Võ mang Giới Ngục tháp chạy trốn thì không cần nói, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi tìm hắn ta. Tới khi ấy thì chuyện này sẽ trở nên vô cùng rối loạn!

Hắn mở lòng bàn tay ra, một quả cầu thủy tinh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn rồi bay lên. Quả cầu thủy tinh bay đến giữa không trung, rất nhanh sau đó một cảnh tượng xuất hiện. Đó chính là cảnh tượng Lê Tiến Võ đưa Giới Ngục tháp chạy trốn, còn có cả âm thanh, một chữ cũng không sót!

Đây là một tòa tiểu thành không thuộc về bất cứ một thế lực nào.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn khắp xung quanh, trong thành không có quá nhiều người. Đây không phải điều quan trọng, quan trọng là hắn phát hiện người ở đây không khác biệt mấy so với người ở Tứ Duy vũ trụ!

Ở phía xa, nữ tử kia nhếch khóe miệng: “Thú vị đấy!”

Nữ tử đó có ánh mắt vô cùng sắc bén, khiến người ta cảm thấy áp lực.

Chỉ cần có người đi tìm Lê Tiến Võ là hắn sẽ đạt được mục đích.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, đang định quay người rời đi thì đúng lúc ấy, hắn bỗng chau mày, phát hiện có một ánh mắt sắc như kiếm đang nhìn chằm chằm vào hắn!

Diệp Huyền quay người nhìn nữ tử kia: “Các hạ là?”

Tất cả mọi người đều trông thấy cảnh tượng được phát ra từ quả cầu thủy tinh đó.

Nữ tử quan sát Diệp Huyền một hồi rồi mỉm cười: “Không biết phải xưng hô với các hạ như thế nào nhỉ?”

Diệp Huyền nói: “Tại sao các hạ lại đi theo ta?”

Nữ tử mỉm cười: “Hạ Hầu Cẩn!”

Diệp Huyền quay đầu nhìn, phía không xa có một nam tử. À không, phải là một nữ tử mới đúng, có điều nàng giả nam.

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi tòa tiểu thành, hắn bèn đi mãi vào sâu bên trong núi. Mà phía sau hắn, nữ tử kia vẫn đang đi theo.

Nàng đi theo một cách trắng trợn luôn!

Sau khi vào núi, Diệp Huyền bèn dừng lại. Nữ tử phía sau lưng hắn bật cười: “Nơi này không tồi đấy, một nơi lí tưởng để giết người!”

Diệp Huyền không quan tâm đến đối phương mà quay người rời đi.

Hắn đã đạt được mục đích. Hắn biết, mình không nhất thiết phải ở đây lâu. Nhiều người ở Ngũ Duy vũ trụ sẽ biết cái tên Lê Tiến Võ kia đã mang theo Giới Ngục tháp chạy trốn, như vậy thì chắc chắn sẽ có vô số người đi tìm Lê Tiến Võ.

Diệp Huyền rời khỏi tòa tiểu thành ấy.

Nói đoạn, nàng cũng đi theo hắn.

Diệp Huyền lại nói: “Tại sao các hạ lại đi theo ta?”

Nữ tử đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn hắn, mỉm cười: “Ngươi là Diệp Huyền!”

Diệp Huyền khẽ chau mày, trong lòng hắn ngạc nhiên vô cùng. Ấy vậy mà nữ tử trước mặt này biết được thân phận thật sự của hắn!

Rốt cuộc nàng là ai?

Diệp Huyền không nghĩ ngợi nhiều, hắn chỉ khẽ siết chặt tay phải, trong lòng nhen nhóm ý định giết người.

Hạ Hầu Cẩn bật cười, nàng nói: “Diệp công tử muốn giết người diệt khẩu à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận