Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3262: Xin lỗi

Nữ tử váy trắng và Diệp Huyền rời đi xong thì Gia Nguyên khẽ bảo: "Nữ tử kinh khủng quá..."

Những người khác đồng loạt gật đầu.

Lúc này, Nguyên Thanh của Nguyên gia đột nhiên nói: "Hai vị đại ca, các ngươi có muốn tới Nguyên Giới một chuyến không?"

Nguyên Yếm lập tức nói: "Đi!"

Nguyên Hưu cũng cười ha ha: "Đi!"

Ở một bên khác, Tiêu Quyết liếc nhìn Diệp Huyền và nữ tử váy trắng đã biến mất phía xa xa, không biết đang nghĩ gì.

Gia Hòa nhìn về phía xa, trông có vẻ như cũng đang trầm tư.

Gia Nguyên, Tiêu Lâm và Nguyên Khưu nhìn nhau, ánh mắt ba người đều thoáng hiện ý cười.

Lúc này, một nữ tử đột nhiên bước ra từ phía xa.

Trông thấy Diệp Huyền, Trang Mạt Nhiên sững sờ: "Là ngươi!"

Có điều, Diệp Huyền lại không cảm nhận được!

Trang Mạt Nhiên!

Trong một tinh không nào đó, nữ tử váy trắng đưa Diệp Huyền chầm chậm bước đi.

Trang Mạt Nhiên trầm mặc một hồi rồi nói: "Được!"

Bọn họ biết, lớp trẻ trong ba nhà bọn họ đều muốn ra ngoài trải nghiệm!

Diệp Huyền vội nói: "Chào tiền bối!"

Hai người đi rất chậm, nhưng thực ra lại rất nhanh!

Điều này đối với bọn họ mà nói đương nhiên là một chuyện cực kì tốt!

Đế nữ!

Nữ tử váy trắng phất tay, một đường kiếm quang xuất hiện ở xung quanh.

Không lâu sau, nữ tử váy trắng đột nhiên dừng bước.

Diệp Huyền liếc nhìn đường kiếm quang, hắn biết không được nữ tử váy trắng đồng ý, người bên ngoài không thể bước vào đây!

Trang Mạt Nhiên gật đầu, nàng nhìn nữ tử váy trắng, nữ tử váy trắng nói: "Đi tìm hắn ta đi! Sau này ta sẽ bảo vệ nơi này!"

Nói đoạn, nàng bèn biến mất.

Diệp Huyền sững sờ.

Nữ tử váy trắng đáp: "Nhà khi xưa của chúng ta!"

Nữ tử váy trắng kéo Diệp Huyền tới trước một tòa phủ đệ. Phủ đệ này đã bị mạng nhện bao phủ, xung quanh cỏ dại mọc cao ngút!

Không lâu sau, hai người tới một tòa thành.

Nữ tử váy trắng khẽ nói: "Bình thường thôi! Bởi vì ta đã phong ấn kí ức của ngươi!"

Nữ tử váy trắng đưa Diệp Huyền biến mất.

Nữ tử váy trắng gật đầu: "Kí ức thời niên thiếu của ngươi đã bị ta phong ấn!"

Diệp Huyền nhìn nữ tử váy trắng với vẻ kinh ngạc: "Phong ấn kí ức của ta?"

Kí ức!

Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, đoạn hỏi: "Đây là?"

Nữ tử váy trắng phất tay, đám cỏ dại và mạng nhện bèn biến mất, cả tòa phủ đệ bỗng như mới.

Nữ tử váy trắng quay đầu nhìn Diệp Huyền: "Có phải ngươi thấy rất xa lạ không?"

Diệp Huyền gật đầu.

Nhà khi xưa!

Trong thành đổ nát vô cùng, một vài kiến trúc còn mục nát. Rõ ràng rằng nơi này đã trải qua vô số năm tháng!

Không có bất cứ sinh mệnh nào!

Nữ tử váy trắng kéo tay hắn bước vào trong thành. Sau khi đi vào, Diệp Huyền mới phát hiện đây là một tòa thành trống rỗng!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tại sao?"

Nữ tử váy trắng nói: "Khi xưa ngươi quá trẻ, không thể chịu đựng được những kí ức không tốt đẹp đó. Thế nên ta đã phong ấn kí ức của ngươi! Mà hiện giờ, ngươi đã có thể chịu đựng những kí ức đó rồi!"

Nói đoạn, nàng bèn vỗ lên vai Diệp Huyền.

Uỳnh!

Sâu bên trong cơ thể Diệp Huyền, một đường kiếm quang đột nhiên bay ra.

Trong khoảnh khắc ấy, vô số kí ức ùa về trong đầu hắn như những cơn sóng...

Trong một tòa phủ đệ.

Một tiểu nam hài cõng một tiểu nữ hài chạy khắp xung quanh. Trên lưng tiểu nam hài, tiểu nữ hài một tay cầm kiếm gỗ, nàng không ngừng vung kiếm, cười khúc khích, trông vui vẻ cực kì!

Một lát sau, có vẻ tiểu nam hài đã mệt, hắn đặt tiểu nữ hài xuống.

Nói đoạn, hắn ta bèn đưa túi tiền bên eo cho tiểu nam hài.

Tên béo lập tức hét lên thảm thiết, hắn ta vội vàng nói: "Bồi lễ... ta bồi lễ..."

"Úi..."

Tiểu nam hài khẽ dùng lực.

Tên béo phẫn nộ: "Đồ ăn cướp..."

Tiểu nam hài liếc nhìn túi tiền bên eo tên béo: "Bồi lễ xin lỗi, ngươi xin lỗi rồi, nhưng lễ thì chưa thấy đâu đấy!"

Đúng lúc ấy, tiểu nam hài ngồi trên mặt đất đột nhiên nhảy lên. Hắn nhảy vụt đến trước mặt tên béo. Tên béo còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tiểu nam hài đạp một cú vào thân dưới.

"Áo!"

Tên béo trợn mắt, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng...

Tiểu nam hài không hề nương tay, hắn ngẩng đầu nhìn tên béo: "Xin lỗi muội muội ta ngay!"

Cả người tên béo đau đớn, hắn ta run rẩy nói: "Đánh người ai lại đánh chỗ đó... Ngươi, ngươi... bỏ tay ra đã..."

Tiểu nam hài phẫn nộ nói: "Xin lỗi!"

Tên béo vội bảo: "Xin... xin lỗi... ta... sai rồi."

Tiểu nam hài nạt: "Xin lỗi không là xong hả?"

Tên béo sững sờ: "Ta... ta..."

Nghe vậy, tiểu nữ hài bèn dừng lại. Nàng quay đầu nhìn, phía không xa có một tên béo. Tên béo nhìn tiểu nữ hài, nở nụ cười trào phúng: "Kiếm pháp này của ngươi chẳng có tí huyền khí nào! Ồ... xin lỗi nhé, ta quên mất! Ngươi trời sinh phế thể, hoàn toàn không thể tu tập huyền khí..."

Đúng lúc ấy, một tiếng cười khẩy bỗng vang lên: "Đúng là rác rưởi!"

Rất chậm, nhưng cũng rất ra dáng!

Nói đoạn, nàng dịch chân, bật dậy, tay cần kiếm gỗ đâm về phía trước. Tiếp đó, nàng lại thuận thế khẽ vung kiếm, sau đó bước lên phía trước một bước, kiếm trong tay hất lên...

Tiểu nữ hài ngồi trên đùi tiểu nam hài, nàng cười ngọt ngào: "Ca ca, ta biểu diễn kiếm pháp ta mới học cho ngươi nhé!"

Tiểu nam hài ngồi tựa bên một tảng đá, đầu đổ mồ hôi, thế nhưng nụ cười trên gương mặt lại vô cùng xán lạn.

Tiểu nam hài cầm lấy túi tiền, sau đó quay người cõng tiểu nữ hài chạy đi.

Tên béo phía sau gào lên: "Ăn cướp... vô liêm sỉ... đánh người ai lại đánh chỗ đó, đúng là không biết võ đức..."...
Bạn cần đăng nhập để bình luận