Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1395: Lâm Tú đột phá

Ở một diễn biến khác, Diệp Huyền đang muốn tới Phù Văn tông thì bỗng dừng lại. Bởi vì hắn mới nhận được tin tức rằng Vạn Duy học viện đã phái rất nhiều cường giả tới Tứ Duy vũ trụ!

Không cần nói cũng biết bọn họ là người tung tin này ra!

Diệp Huyền biết, bọn họ muốn ép hắn trở về!

Mà hắn lại không thể không trở về!

Có điều cũng may là hiện giờ môt vài cường giả siêu cấp của Ngũ Duy vũ trụ vẫn chưa thể tiến vào Tứ Duy vũ trụ!

Diệp Huyền không nghĩ ngợi gì thêm, hắn quay người rời đi.

Hắn phải trở về Tứ Duy vũ trụ!

Lưỡng Giới Thiên.

Lâm Tú liếc nhìn bầu trời phía xa xa, nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”

Không lâu sau, chín người này tiến vào phạm vi của Huyền Hoàng Đại Thế Giới. Chín người bọn họ tới thẳng Bắc Cảnh. Không lâu sau thì tới Thiên Giang thành ở nơi đây.

Lâm Tú khẽ gật đầu: “Muốn ép Diệp Huyền hiện thân thì chỉ còn một cách thôi, đó chính là tới Bắc Cảnh của Huyền Hoàng Đại Thế Giới. Có điều, theo như những gì ta biết thì ở Bắc Cảnh, trừ Diệp Huyền ra còn có một vài cường giả khác cũng không yếu đâu. Nếu như gặp phải bọn họ thì các ngươi không được lơ là một chút nào đâu đấy. Đương nhiên, chúng ta cũng không hề thua kém bọn họ, chỉ là không được khinh địch mà thôi!”

Tổng cộng có chín người!

Lâm Tú liếc mắt nhìn xung quanh, gật đầu: “Đúng là không thể so với Ngũ Duy vũ trụ được! Có điều, đừng coi thường người ở đây!”

Lâm Tú nhìn bọn họ và hỏi: “Diệp Huyền đang ở đâu?”

Mấy người Lâm Tú sau khi xuống được Tứ Duy vũ trụ đã không ngừng đưa mắt đánh giá thế giới này.

Trên bầu trời, Lâm Tú nhìn xuống phía dưới. Lúc này, có rất nhiều luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên ập tới. Rất nhanh, mấy người An Lan Tú đã xuất hiện trước mặt mấy người Lâm Tú.

Nam tử gật đầu: “Đương nhiên là không rồi, nếu như cái tên Diệp Huyền kia mà dễ đối phó thì viện tôn cũng không cần phải thận trọng như vậy.”

Lúc này, một nam tử bên cạnh Lâm Tú bỗng nói: “Lâm tú học trưởng, không gian ở Tứ Duy vũ trụ không phải yếu bình thường thôi đâu! Hơn nữa, linh khí ở đây nhiều tạp chất quá, chẳng thuần khiết gì cả.”

Nói đoạn, hắn ta bèn hóa thành một đường bạch quang rồi biến mất. Mà phía sau hắn ta, mọi người cũng vội vã rời đi.

Lâm Tú gật đầu.

Nam tử kia gật đầu: “Đương nhiên là không.”

Tiểu Thất nói: “Hắn không ở đây.”

Không chỉ có ba người An Lan Tú mà cả Hi Hoàng và Trúc Lâm lão nhân, Trần các lão cũng có mặt.

Tiểu Thất bước ra, nói: “Các ngươi tới tìm hắn?”

Uỳnh!

Dứt lời, hắn ta bỗng nhiên biến mất. Ngay sau đó, một đường thương mang đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Thất.

Ở phía xa xa, Tiểu Thất chắp hai tay lại, nàng bước lên phía trước một bước: “Phá!”

Tiểu Thất khẽ mỉm cười: “Khẩu khí của người Ngũ Duy lớn vậy sao?”

Uỳnh!

Lâm Tú khẽ gật đầu: “Không sao, giết hết các ngươi là hắn sẽ xuất hiện thôi!”

Chanh sắc phù lục!

Kiếm của Tiểu Thất bị chặn lại, lúc này nàng bỗng xuất hiện trước mặt Lâm Tú. Lâm Tú nhếch khóe miệng, một lá phù lục bay ra khỏi trán hắn ta!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên ngay trên đỉnh đầu của Lâm Tú!

Lâm Tú bước về phía Tiểu Thất, hắn ta nói: “Không phải khẩu khí lớn mà là chúng ta có thực lực, có khả năng làm chuyện đó. Nếu không tin thì hiện giờ ta có thể chứng minh cho ngươi!”

Dứt lời, thanh kiếm bên trong không gian lồng giam bỗng tỏa ra những đường kiếm mang. Ngay sau đó, trường kiếm của Tiểu Thất thoát khỏi cái lồng và chém thẳng về phía Lâm Tú!

Lâm Tú kinh ngạc, hắn ta không ngờ kiếm của tiểu nữ hài này lại có thể phá giải tử sắc phù lục của hắn ta!

Sắc mặt Lâm Tú vẫn bình tĩnh, khi thanh kiếm của Tiểu Thất phóng về phía đỉnh đầu của hắn ta, hắn ta bỗng xòe hai tay ra. Một cây trường thương bay ra khỏi hai tay như một tia điện.

Tiểu Thất híp mắt, nàng rút kiếm và chém.

Dứt lời, không gian trước mặt hắn ta trực tiếp hình thành một cái lồng giam. Thanh kiếm của Tiểu Thất thì trực tiếp bị cái lồng giam ấy chế trụ!

Mà lúc này, Lâm Tú cũng mở lòng bàn tay phải, một lá tử sắc phù lục xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta. Ngay sau đó, hắn ta nắm chặt lấy lá phù lục: “Tù!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, hai người đồng thời lùi về phía sau. Trong lúc lùi, Tiểu Thất xòe tay phải ra, thanh kiếm trong tay nàng hóa thành phi kiếm và bắn ra với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã bay đến trước mặt Lâm Tú.

Lá phù lục này vừa xuất hiện thì một ngọn lửa lập tức bùng lên, tốc độ của nó cực nhanh. Tiểu Thất chau mày, nàng chém kiếm, một đường kiếm quang lập tức bay ra. Có điều, đường kiếm quang này vừa tiếp xúc với ngọn lửa kia thì nó đã biến mất, còn Tiểu Thất thì lập tức bị ngọn lửa kia nhấn chìm.

Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người đều kinh ngạc!

Bên trong ngọn lửa ấy, Tiểu Thất trợn tròn hai mắt, một cảnh tượng đột nhiên hiện lên trong đầu nàng.

Ở tinh không ấy, nữ tử váy trắng ấy…

Khi mấy người An Lan Tú xông đến chỗ Tiểu Thất thì ở bên trong ngọn lửa kia, Tiểu Thất bỗng hét lên: “Không, ta chính là ta!”

Vừa dứt lời, một mảng kiếm quang bay ra khỏi ngọn lửa.

Uỳnh!

Ngọn lửa đã bị kiếm quang dập tắt, ngay sau đó, một đường kiếm quang chém thẳng về phía Lâm Tú!

Lâm Tú kinh ngạc, hắn ta giơ trường thương ra đỡ.

Ầm!

Cả người Lâm Tú bay ngược về phía sau.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Thất, Tiểu Thất nhấc kiếm đi về phía Lâm Tú. Trong mắt nàng lúc này đang có hai đường kiếm quang lóe lên.

Nàng đột phá rồi!

An Lan Tú và Liên Vạn Lý thở phào trong lòng, bọn họ không ngờ Tiểu Thất lại đột phá vào lúc này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận