Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 953: Bị phát hiện

Thần Quốc.

Thần Quốc lớn bao nhiêu?

Không một ai biết, chỉ biết là, toàn bộ Đông Hoang giới đều là địa bàn của Thần Quốc.

Thần Đô.

Thần Đô là trung tâm quyền lợi của Thần Quốc, cũng là một đô thành phồn hoa nhất của Thần Quốc. Bên trong tòa thành này, thần mạch có chừng mười tám cái!

Thần Đô cũng không quá lớn, nhưng cả tòa thành tràn đầy một cỗ khí tức cổ xưa.

Mà tại bên trong Thần đô, có một pho tượng nữ tử cao tới trăm trượng, đôi tay chắp sau lưng, nhìn bầu trời, ánh mắt lạnh nhạt!

Đấy chính là người sáng lập Thần Quốc: Vũ An Ninh!

Thần Chủ đời tiếp theo của Thần Quốc đều do Thần Chủ đời trước tự mình chọn lựa.

Trước thần điện.

Một đạo thánh chỉ, tứ hải trong ngoài, không dám không theo!

Cũng chính vì vậy, mỗi một đời Thần Chủ Thần Quốc, đều là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Vị nữ nhân truyền kì đó năm ấy nói một câu: Ta muốn thiên hạ này an bình.

- Bệ hạ, Bát vương cùng hai mươi sáu vị tôn thánh đã đến.

Nghe đồn năm đó Đông Hoang giới có mấy trăm quốc gia lớn nhỏ, chiến loạn lâu dài, là một cái hoang giới hỗn loạn nhất trong tứ đại hoang giới. Không chỉ như thế, toàn bộ Đông Hoang giới còn có rất nhiều tông môn thế lực to to nhỏ nhỏ. Có thể nói, toàn bộ Đông Hoang giới cực kỳ phức tạp hỗn loạn.

Một tiểu nữ hài lẳng lặng nhìn pho tượng Vũ An Ninh ở phía xa, bên hông nàng, đeo một thanh kiếm.

Thế là, nàng chỉ dùng không đến năm năm đã nhất thống toàn bộ Đông Hoang giới. Không chỉ như thế, Thần Quốc còn là một quốc gia duy nhất có hoàng quyền lớn hơn hết thảy mọi thứ trong vũ trụ hỗn độn này. Bởi vì tại Thần Quốc, hết thảy tông môn thế gia, đều phải tuân theo hiệu lệnh của Thần Chủ.

Mà loại tình huống ấy vẫn luôn kéo dài cho đến khi vị Vũ An Ninh này xuất hiện!

Mà người được chọn, mặc kệ là thực lực, thiên phú hay chỉ số thông minh, đều phải cao cấp nhất. Bởi vì nếu như không đủ ưu tú, là không thể phục chúng!

Ba ngày sau, trong Giới Ngục Tháp!

Chuyện đáng nói nhất chính là, vị trí Thần Chủ của Thần Quốc cũng không phải thừa kế, mà là nhường ngôi!

Trong tháp, Trấn Hồn Kiếm còn đang thôn phệ kiếm ý Diệp Huyền một cách điên cuồng, mà sắc mặt hắn thì tái nhợt, nhìn hơi đáng sợ . Suốt ba ngày qua hắn vẫn luôn cho Trấn Hồn Kiếm kiếm ý của mình, sức tiêu hao quá lớn!

Lúc này, một lão giả xuất hiện ở phía sau, hơi thi lễ nói:

Tiểu nữ hài khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi.

- Đạo cảnh?

- Tiểu chủ, ta đột phá rồi!

Diệp Huyền nắm chặt kiếm, trong nháy mắt một luồng sức mạnh to lớn vọt vào hắn như thủy triều!

Ầm!

- Hồn lực!

Đúng lúc này, Trấn Hồn Kiếm run mạnh, một luồng khí tức cường đại đột nhiên phun ra.

- Đúng vậy, đó là Linh Hồn Chi Lực. Sau này tiểu chủ có thể mượn Linh Hồn Chi Lực của ta bất cứ lúc nào. Nó có khả năng tăng cường linh hồn tiểu chủ, rất có lợi. Ví như lúc tiểu chủ đang phi kiếm mà có thêm chút hồn lực này thì có thể phi kiếm càng nhanh! Ngoài ra hồn lực mạnh cũng có thể giúp tiểu chủ chặn đi một số loại tấn công linh hồn. Đương nhiên quan trọng nhất là ta đã lợi hại hơn!

Tiểu Hồn trả lời:

- Hồn lực? Linh Hồn Chi Lực?

Diệp Huyền lùi lại liên tiếp, đứng vững rồi hắn mới nhìn Trấn Hồn Kiếm phía trước. Một giọng nói đầy hưng phấn vang lên trong đầu hắn:

Diệp Huyền giật mình:

- Tiểu Hồn, đây là?

Tiểu Hồn đáp:

Diệp Huyền vội vàng hỏi:

Rồi nó trôi tới trước mặt Diệp Huyền.

- Đúng vậy!

Tiểu Hồn nói:

Diệp Huyền cười hỏi:

- Lợi hại đến thế nào?

Tiểu Hồn nói:

- Hiện tại ta có thể tự chém giết cường giả Chứng Đạo Cảnh. Trừ khi linh hồn chúng cực kỳ cực kỳ mạnh không thì ta có thể dễ dàng tách hồn và thân thể chúng ra! Rồi sau này tiểu chủ giao thủ với kẻ khác, ta còn có thể làm ảnh hưởng hồn phách kẻ thù, này tên là “nhiếp hồn đoạt phách”, rất là siêu luôn!

Diệp Huyền cười:

- Giỏi!

Tiểu Hồn đáp:

- Đa tạ tiểu chủ bồi dưỡng!

Diệp Huyền khẽ lắc đầu:

- Ngươi là Diệp Huyền!

Cô nàng nhìn Diệp Huyền, cười nói:

Nhìn bề ngoài nữ tử khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, mặc bộ áo bào trắng sạch sẽ, tay cầm một cây quạt xếp, phong thái nho nhã lại không đánh mất khí chất hào sảng!

“...”

Diệp Huyền:

Diệp Huyền đang định chuồn êm vào thành nhưng một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Thần Đô là trung tâm quyền lợi của Thần Quốc, mà lần đi này không chỉ là đi xem thực lực nước người ta mà hắn còn đi tìm kiếm đạo tắc!

Sau khi vào biên cảnh Thần Quốc, Diệp Huyền phát hiện ra linh khí nước này nhiều hơn mấy cái hoang giới khác nhiều. Trong các dãy núi nơi đây đều có linh mạch, một số còn là linh mạch tiên phẩm!

Mấy cái hoang giới khác thì những linh mạch hoang dã gần như đều bị vơ vét hết rồi! Thế mà tại đây, linh mạch hoang lại nhiều như thế. Hơn nữa còn không có người đi cướp!

Diệp Huyền hơi động tâm, nhưng hắn không làm gì cả!

Điều này không bình thường, chắc chắn có một số cường giả đang trấn thủ số linh mạch này.

Nhiệm vụ chủ yếu của hắn là đi tìm đạo tắc!

Bởi vậy Diệp Huyền không có suy nghĩ về mấy cái linh mạch đó nữa, ba ngày sau hắn đi tới Thần Đô Thần Quốc!

Diệp Huyền đứng trước cửa thành, thành đô trước mắt không lớn như hắn tưởng, thậm chí còn hơi cũ kỹ. Thế nhưng cả tòa thành lại có một luồng khí tức dày lắng đọng lại!

Chắc chắn phải trải qua vô số năm tháng thì mới có được kiểu cách này!

Diệp Huyền lại lặng lẽ lẻn về tòa thành kia, thăm dò một phen rồi lại rời đi, cất bước tới Thần Đô Thần Quốc!

Một lúc lâu sau, Diệp Huyền đi ra khỏi Giới Ngục Tháp di chuyển đến Thần Quốc. Hắn rất tò mò, vì hiện tại Thần Quốc vô cùng thần bí!

Diệp Huyền cười cười, rồi ngồi xuống hấp thụ thần tinh!

- Được!

Tiểu Hồn im lặng một lát rồi bảo:

- Nhóc ngươi quá khách sáo rồi! Những năm gần đây ngươi giúp ta cũng nhiều, mà hai chúng ta cũng đâu cần một chữ cảm ơn ấy!

Diệp Huyền gật đầu, sắc mặt bình tĩnh.

Nàng ta mỉm cười:

- Xin chào, làm quen đi, ta là Nam Cung Uyển, là một vị mưu sĩ nho nhỏ bên cạnh bệ hạ.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút mới đáp:

- Xin chào, ta là Diệp Huyền, thành chủ Thần Võ thành.

Nam Cung Uyển cười nói:

- Diệp thành chủ không cần quá phòng bị thế, Thần Quốc chúng ta vốn hiếu khách sẽ không có hành động bất hảo nào với khách nhân đâu. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là vị khách nhân ấy cũng phải có thiện ý.

Diệp Huyền gằn giọng:

- Sao các ngươi lại phát hiện ra ta?

Nam Cung Uyển mỉm cười:

- Có nhiều cách mà.

Diệp Huyền thở dài khe khẽ, xem ra mình vẫn đánh giá Thần Quốc này quá thấp.

Nam Cung Uyển chợt nói:

- Diệp thành chủ, nghe nói ngươi muốn tới xem thử thực lực Thần Quốc ta, nên bệ hạ bảo ta đến tiếp đón, đồng thời dẫn ngươi đi thăm mấy nơi chủ chốt của Thần Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận