Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1288: Bị người khác tính kế rồi

Trong không gian có vô số kiếm quang xuất hiện từ cơ thể của Độ Kiếm và các kiếm tu phía sau lưng hắn ta. Chỉ trong chớp mắt, bầu trời trong phạm vi cả trăm vạn dặm bị bao phủ bởi những đường kiếm quang ấy.

Cùng lúc ấy, Độ Kiếm gào lên: “Rút lui!”

Nghe vậy, Khương Khởi không hề do dự, hắn ta xoay người chạy luôn.

Nói đoạn, Độ Kiếm cũng ngự kiếm rời đi, hắn ta biến mất ở tít đằng xa chỉ trong chớp mắt.

Các cường giả của Lưỡng Giới Thiên muốn đuổi theo, thế nhưng bọn họ lại bị vô số những đường kiếm quang chặn lại.

Sau khi mấy người Độ Kiếm tế kiếm, thực lực của bọn họ mạnh hơn trước đó rất nhiều. Thế nên các cường giả của Lưỡng Giới Thiên cũng không dám coi thường những đường kiếm quang này, bọn họ đồng loạt lùi về phía sau.

Vào khoảnh khắc ấy, mấy người Khương Khởi đã biến mất ở tít phía chân trời.

Một lát sau, mọi thứ lại khôi phục như bình thường.

Tuy Lưỡng Giới Thiên không sợ Kiếm tông nhưng muốn hủy diệt Kiếm tông thì bắt buộc tất cả các cường giả Lưỡng Giới Thiên phải liên thủ lại… Mà các cường giả Lưỡng Giới Thiên liên thủ lại cũng chưa chắc đã thực sự hủy diệt được Kiếm tông!

Nghe Diệp Huyền nói vậy, sắc mặt của những người có mặt ở đó lại càng khó coi hơn nữa.

Sắc mặt Trần Thời Nhất cực kỳ nặng nề u ám.

Lúc này, Diệp Huyền xuất hiện bên cạnh Trần Thời Nhất. Hắn nhìn về phía chân trời xa xôi, khẽ nói: “Một khi để Kiếm tông nắm giữ được chí bảo thì khi ấy chúng ta…”

Chạy thoát rồi!

Trần Thời Nhất nhìn Diệp Huyền: “Tiểu hữu, Ngũ Duy chí bảo không chỉ đơn thuần là chìa khóa dẫn đến Ngũ Duy thôi đúng không?”

Lúc này, hoàn toàn không thấy bóng dáng mấy người Khương Khởi đâu nữa.

Ngũ Duy chí bảo!

Cái tên Khương Khởi kia đã chạy thoát được!

Trông thấy cảnh tượng này, sắc mặt Trần Thời Nhất và những người khác khó coi vô cùng.

Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi.

Trần Thời Nhất trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng nói: “Chắc chư vị cũng hiểu tình cảnh hiện giờ của chúng ta, nếu chúng ta không liên thủ thì không thể đối đầu với Kiếm tông được.”

Một khi Ngũ Duy chí bảo về đến Kiếm tông thì bọn họ muốn giành lại cũng khó như lên trời.

Lúc này, một lão giả đứng cách đó không xa đột nhiên nói: “Liên lạc với tất cả các cường giả của Lưỡng Giới Thiên!”

Nếu Kiếm tông có được Ngũ Duy chí bảo thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng được!

Diệp Huyền gật đầu: “Đương nhiên, lực sát thương của món đồ này vô cùng mạnh. Nếu như để nó rơi vào tay Kiếm tông thì với thực lực của bọn họ, bọn họ có thể thi triển cái tháp này, việc hủy diệt Lưỡng Giới Thiên đối với bọn họ mà nói là vô cùng dễ dàng!”

Diệp Huyền có đủ thực lực và tài năng để được mọi người tôn trọng!

Ở đây, bọn họ vẫn rất coi trọng hắn.

Diệp Huyền nhìn về phía tinh không xa xôi, hắn chỉ nhếch khóe miệng chứ không nói gì.

Nói đến đây, dường như hắn ta nghĩ đến điều gì đó mà nhìn về phía Diệp Huyền: “Tiểu hữu, ban nãy ngươi đã giết hai người của Kiếm tông, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Thế nên ngươi cứ ở lại đây và đối phó với Kiếm tông cùng với chúng ta, ngươi thấy thế nào?”

Giới Ngục tháp rung chuyển kịch liệt, những đường kiếm quang và kiếm ý cũng càng ngày càng mờ ảo!

Trần Thời Nhất gật đầu, hắn ta nói: “Nguyên lão nói phải, hiện giờ chúng ta bắt buộc phải liên lạc với tất cả các cường giả của Lưỡng Giới Thiên!”

Ầm!

Khương Khởi đang định ra tay một lần nữa thì đúng lúc ấy, một luồng sức mạnh thần bí bỗng nhiên thoát ra từ bên trong Giới Ngục tháp.

Trông thấy cảnh tượng này, Khương Khởi kinh ngạc vô cùng. Hắn ta biết, Giới Ngục tháp đang muốn chạy trốn!

Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Diệp Huyền.



Ở tinh không xa xôi, Khương Khởi mang theo Giới Ngục tháp điên cuồng tháo chạy. Hiện giờ điều hắn ta cần phải làm là đưa Ngũ Duy chí bảo về Kiếm tông.

Đúng lúc ấy, Khương Khởi bỗng dừng lại. Hắn ta nhìn nạp giới trong tay, thấy nó bỗng bị nứt vỡ, Giới Ngục tháp thì bay ra ngoài. Mặt Khương Khởi lập tức tái mét, hắn ta túm lấy Giới Ngục tháp, vô số đường kiếm ý và kiếm quang ôm trọn lấy cái tháp.

Bởi lẽ ban nãy hắn đã giết được hai cường giả Kiếm tông chỉ trong chớp mắt.

Một lát sau, mọi người bèn quay người rời đi.

Thấy Diệp Huyền đồng ý, Trần Thời Nhất khẽ mỉm cười: “Thế thì tốt quá!”

Hắn nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”

Những đường kiếm quang và kiếm ý của Khương Khởi biến mất hết sạch. Cùng lúc đó, hắn ta cũng bị bắn lùi về phía sau mấy vạn trượng!

Sau khi dừng lại, hắn ta không còn thấy Giới Ngục tháp đâu nữa.

Thấy vậy, trong đầu hắn ta lập tức trống rỗng!

Mà lúc này, phía xa xa bỗng nhiên có một đường kiếm quang xuất hiện. Ngay sau đó, kiếm quang biến mất, trước mặt Khương Khởi xuất hiện một nam tử trung niên.

Nam tử trung niên này để tóc xõa vai, mày kiếm, mắt sáng như sao, hai tay được giấu trong ống tay áo to rộng, trông nho nhã vô cùng.

Khương Khởi trông thấy nam tử trung niên này thì lập tức tỉnh táo lại, hắn ta hành lễ: “Tiểu sư thúc.”

Người này chính là Lý Trần Phong đến từ Kiếm tông.

Cái tên này không mấy tiếng tăm ở Tứ Duy vũ trụ nhưng lại vô cùng nổi tiếng ở Kiếm tông và tồn tại như một vị thần!

Lý Trần Phong khẽ nói: “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

Khương Khởi gật đầu, sau đó hắn ta thuật lại sự việc cho Lý Trần Phong nghe.

Lý Trần Phong lại nói: “Ngươi bị kẻ khác tính kế rồi!”

Nghe vậy, Khương Khởi lập tức thở phào một hơi, bởi Lý Trần Phong tin lời hắn ta nói!

Khương Khởi trầm giọng nói: “Ngũ Duy chí bảo xuất hiện quá kì lạ, biến mất cũng kì lạ, rốt cuộc là ai đang tính kế Kiếm tông ta?”

Lý Trần Phong lắc đầu: “Cứ gạt chuyện này qua một bên đi đã, lần này Kiếm tông chúng ta tổn thất bao nhiêu người như vậy, cứ tính món nợ này với bọn chúng cái đã!”

Nói đoạn, hắn ta bèn hóa thành một đường kiếm quang và biến mất.

Hướng mà Lý Trần Phong biến mất chính là Lưỡng Giới Thiên!

Khương Khởi do dự trong chốc lát rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận