Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3334: Nghe theo bản tâm

Trong tinh không, Diệp Huyền ngự kiếm bay đi. Bên cạnh hắn là Đạo Nhất và Lý Tu Nhiên.

Mặc dù Thanh Huyền Kiếm của hắn có thể truyền tống qua các tinh vực, song tiền đề là phải biết vị trí cụ thể của Cổ tinh vực cơ!

Bằng không thì không thể truyền tống được!

Lúc này, Đạo Nhất đột nhiên quay đầu nhìn hắn: "Ta là nữ nhân của ngươi?"

Diệp Huyền chớp mắt: "Ta sợ hắn ta thường xuyên đến làm phiền ngươi!"

Đạo Nhất nhìn chằm chằm hắn: "Vậy sao?"

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Đương nhiên! Ngươi biết đấy, con người ta rất thanh thuần!"

Đạo Nhất lắc đầu: "Trước kia ngươi nói với ta là nhân gian quá khổ! Hiện giờ xem ra hoàn toàn là vớ vẩn cả! Ta thấy ngươi nên khổ một chút!"

Ngày xưa hắn đã khó khăn đến mức nào cơ chứ?

Kẻ địch của hắn không ai bình thường cả, toàn những kẻ hơn hắn đến mấy bậc!

Tốc độ tu luyện của cái tên này đúng là quá vô lí!

Nhắc đến là lại ứa nước mắt!

Ngày xưa nàng có thể nắm đầu hắn mà đánh, song hiện giờ hắn có thể trấn áp nàng!

Khi ấy không phải hắn quá yếu mà là do kẻ địch của hắn quá mạnh!

Diệp Huyền: "..."

Thế thì đánh kiểu gì?

Mới bao lâu chứ?

Đạo Nhất lại nói: "Tốc độ thực lực tiến bộ của ngươi quá kinh người!"

Mẹ kiếp!

Dự định!

Diệp Huyền mỉm cười: "Ta không hề quên quãng thời gian khi xưa đó!"

Diệp Huyền cười nói: "Trở nên mạnh hơn!"

Hoàn toàn không thể đánh được!

Đạo Nhất liếc nhìn Diệp Huyền: "Tiếp theo đây ngươi có dự định gì?"

Đạo Nhất khẽ nói: "Cố lên!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Trước nay chưa từng nghiêm túc như vậy!"

Cổ thành.

Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi cười nói: "Mạnh hơn cả Thanh Nhi và cha ta!"

Ba người đang định tiến vào thì đúng lúc ấy, một bóng người đột nhiên bay xuống.

Đạo Nhất lại hỏi: "Mạnh như thế nào?"

Diệp Huyền nhìn người nọ, khi trông thấy người đó hắn không khỏi sững sờ!

Bóng người này rơi xuống chỗ cách ba người bọn họ không xa!

Rầm!

Đạo Nhất nhìn Diệp Huyền: "Ngươi nghiêm túc đấy à?"

Lúc ba người tới Cổ thành, Diệp Huyền liếc mắt nhìn Cổ thành. Tòa thành này rất cũ kĩ, còn hơi rách nát, nhưng nhìn quy mô thì ngày xưa ắt hẳn rất phồn vinh!

Lý Tu Nhiên đột nhiên nói: "Nhiều người đến phết!"

Diệp Huyền nhìn bên trong thành, đúng là có rất nhiều người!

Hắn biết, nếu như hắn không mạnh hơn Thanh Nhi và cha hắn thì hắn không thể ngăn cản trận chiến giữa họ!

Cổ tinh vực là một tinh vực bỏ đi. Có điều nơi này không hoàn toàn chết, ở đây vẫn còn sinh mệnh. Thế nhưng đều là những tán tu ở nơi này!

Nửa canh giờ sau, ba người đã tới Cổ tinh vực!

Diệp Huyền mỉm cười: "Ta sẽ cố!"

Hắn quen người này!

Là lão Lý mà hắn gặp khi vừa đến Cổ Thần tinh vực, khi ấy đối phương còn lừa gạt hắn kìa!

Đúng lúc ấy, một nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện phía trước mặt cách ba người Diệp Huyền không xa.

Nam tử thanh niên nhìn ba người họ, hắn ta không lên tiếng.

Lão Lý ở dưới hố thì bò dậy.

Khi trông thấy Diệp Huyền, lão Lý sững sờ, sau đó nói: "Diệp công tử..."

Diệp Huyền nhìn hắn ta: "Chẳng phải ta đã bảo ngươi thu tay lại rồi sao?"

Lão Lý cười khổ: "Tu luyện cần tài nguyên, ta... ôi..."

Diệp Huyền cũng lắc đầu thở dài: "Ngươi... đáng đời!"

Tâm!

Diệp Huyền sững sờ.

Kiếm đạo lột xác!

Diệp Huyền ở trong thành bỗng dừng bước. Trong cơ thể hắn, Thanh Huyền Kiếm khẽ rung lên. Kiếm đạo khí tức trên người hắn không khỏi lan tỏa ra...

Lão Lý đã bị diệt trừ!

Ầm!

Ba người bèn đi vào trong thành!

Vẻ mặt lão Lý trở nên tái nhợt: "Diệp thiếu..."

Diệp Huyền dừng bước, hắn nhìn lão Lý: "Lão Lý, nếu như ngươi chỉ lừa gạt người khác, kiếm chút tiền thì ta sẽ cứu ngươi! Thế nhưng ngươi không chỉ như vậy! Ngươi không những lừa người khác mà còn động sát tâm với người ta! Mấy năm nay chắc nhiều người chết dưới tay ngươi lắm nhỉ?"

Lão Lý vội vàng nói: "Ta sẽ cải tà quy chính!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Ngày ấy ta không giết ngươi là đã cho ngươi cơ hội cải tà quy chính rồi đó! Thế nhưng ngươi lại không nghe! Ta cứu một tên ác nhân thì sau này sẽ có vô số người vô tội phải chết!"

Nói đoạn, hắn bèn kéo Đạo Nhất vào thành!

Vẻ mặt lão Lý như tro tàn, hắn ta gục ngã trên mặt đất!

Khi trông thấy Diệp Huyền, hắn ta như nhìn thấy hi vọng từ nỗi tuyệt vọng. Mà hiện giờ, hi vọng lại biến thành tuyệt vọng!

Nam tử trẻ tuổi liếc nhìn lão Lý rồi vung tay lên.

Đạo Nhất gật đầu.

Nói đoạn, hắn nhìn Lý Tu Nhiên và Đạo Nhất: "Chúng ta đi thôi!"

Diệp Huyền đang định nói thì có vẻ hắn lại nhớ ra điều gì đó, lắc đầu bảo: "Không cứu!"

Nam tử trẻ tuổi nhìn hắn: "Ngươi muốn cứu hắn ta?"

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi kia: "Xưng hô với vị huynh đài này như thế nào?"

Lão Lý cười khổ: "Nếu như ta không thể tiến bộ thêm thì sẽ càng ngày càng già đi... Khiến Diệp thiếu chê cười rồi!"

Kiếm tu tu tâm, mà tâm ở đây không hề dễ tu luyện một chút nào!

Nghe theo bản tâm?

Diệp Huyền hắn vẫn luôn nghe theo bản tâm!

Dẫu sao thì nếu nghe theo bản tâm là sai thì còn nghe theo gì nữa?

Ngay từ đầu đúng là hắn muốn cứu lão Lý!

Bởi hắn cho rằng hắn và lão Lý quen biết, thế nên hắn muốn cứu.

Nhưng hắn đã thay đổi suy nghĩ!

Lão Lý đã làm những chuyện gì?

Giết người cướp của!

Nếu như cứu loại người như hắn ta thì sau này sẽ có càng nhiều người vô tội chết thảm!

Nếu đã nghe theo bản tâm thì càng phải thu phục bản tâm!

Bởi lẽ nhiều khi bản tâm cũng rất ác!

Có thể tự tin nhưng không được tự tiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận