Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 425: Là Ai? Là Ai?

Tất cả đều là Vạn Pháp cảnh!

Nhìn thấy cảnh này, trên vân thuyền Diệp Huyền đang ngồi, thần sắc đám người bên cạnh đều trắng bệch.

Bởi trên chiếc vân thuyền này, chỉ có hai tên Vạn Pháp cảnh!

Lão giả do dự mọt hồi, vội thi lễ thật sâu:

- Chư vị, lão phu là quản sự Túy Tiên lâu, mong các vị nể mặt Túy Tiên lâu ta…

Đúng lúc này, Diệp Huyền bay ra ngoài, một khắc sau, nơi xa vang lên tiếng kêu thảm thiết, một cái đầu đẫm máu rơi xuống.

Mấy giây sau, Diệp Huyền đã trở lại vân thuyền, mà nơi xa, mười cái đầu chỉnh tề rơi xuống.

Trên vân thuyền, đám người như hóa đá.

Lúc này, Tiểu Liên đột nhiên đi tới sau lưng Diệp Huyền, nàng nhìn qua Diệp Huyền, nói khẽ:

Kiếm tu!

Rõ ràng, đám người vừa e ngại, vừa cảm kích.

Rõ ràng, nàng đoán được thân phận Diệp Huyền. Không chỉ nàng, rất nhiều người ở đây cũng đều đoán được.

Vân thuyền tiếp tục đi tới.

Diệp Huyền nói khẽ:

Diệp Huyền thu kiếm:

Kiếm tu nổi danh Thanh châu, cũng chỉ có một mình Diệp Huyền. Hơn nữa, ai mà không biết Diệp Huyền vơi Túy Tiên lâu có giao hảo? Diệp Huyền có hắc tạp của Túy Tiên lâu cũng là chuyện bình thường.

Một hồi sau, trên boong thuyền chỉ còn một mình Diệp Huyền.

- Đi, tăng tốc rời đi!

- Thân phận ngươi đã lộ.

Tiểu liên gật nhẹ, không nói, quay người rời đi.

Vừa rồi, sát ý trên người Diệp Huyền thực quá kinh khủng.

Boong thuyền, chỉ còn lại Diệp Huyền.

Bại lộ thân phận?

- Không sao.

Vân thuyền vừa dừng lại, Tiểu Liên đi tới boong thuyền, lúc này, boong thuyền đã rỗng tuếch.

Vân thuyền nhanh chóng tiến lên…

Cuối cùng, ánh mắt tập trung lên người Tiểu Liên:

Diệp Huyền nói khẽ:

Lão giả quay đầu nhìn qua bốn phía:

Diệp Huyền lấy ra một người gỗ nhỏ, người gỗ nhỏ có ghim hai bím tóc, chính là bộ dáng của Diệp Linh.

Bên dưới, trong một ngách nhỏ, Diệp Huyền nói khẽ:

Nói xong, người đã biến mất.

- Nếu còn chưa xa, tra rõ bốn phía!

- Yên tâm, có ca ở đây, không có bất luận kẻ nào có thể khi dễ muội.

- Kiếm tu kia đâu?

Tiểu Liên run giọng:

- Đi, đã đi rồi.

Sau ba canh giờ, vân thuyền đột nhiên ngừng lại, đã tới.

Đúng lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trên vùng trời vân thuyền, lão giả tản thần thức điều tra vân thuyền, nhưng lại không phát hiện bất cứ điều gì.

- Đi…

Tiểu Liên giật mình, sau đó nói khẽ:

- Không hổ là Hộ Giới minh, tin tức lại linh thông như thế…

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Hiện tại, chỉ cần hắn không chủ động hiện thân, đừng ai mong có thể phát hiện được hắn.

Vân Không thành.

Vân Không thành là thành trì lớn nhất Trung Thổ Thần Châu, chủ nhân tòa thành này, chính là Hộ Giới minh. Tòa thành lớn này, có thể dung được cả trăm triệu người.

Mà hàng năm, Hộ Giới minh có thể dựa vào tòa thành này, kiếm được ít nhất trăm ức cực phẩm linh thạch!

Vân Không thành không đặt trên đất, mà sừng sững trên không, cách mặt đất chừng tám trăm trượng. Hộ Giới minh đã bỏ rất nhiều tiền để chế thành.

Ở trong thành, tựa như trên đám mây!

Diệp Huyền trả phí mười linh thạch vào thành… đây là lệ phí vào thành, mỗi ngày, chỉ riêng tiền phí vào thành, sợ là có thể kiếm được mấy ngàn vạn linh thạch.

Trong điện, một tên nam tử trần trụi đổ đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

- Sợ là thiếu thành chủ lại đang nghĩ ra trò gì mới, hắc hắc…

Hai tên thị vệ liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó dùng huyền khí truyền âm:

Không chỉ bên ngoài, bên trong cũng yên tĩnh.

Rất nhanh, bên ngoài lại yên tĩnh trở lại.

- Chớ nói, nói nhiều tất nói hớ, cẩn thận rước họa vào thân!

Phủ thành chủ, một gian đại điện nào đó, trong điện thỉnh thoảng truyền tới âm thanh nữ tử cười đùa, thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh rên rỉ của nam nhân, hơn nữa, còn không chỉ một vị…

Cửa đại điện, hai tên thị vệ nghe mà khô nóng khó chịu.

Lúc này, thị vệ bên trái đột nhiên nói:

- Hôm nay là ngày đại hỉ của Thiếu thành chủ, thế mà hắn còn muốn làm loạn… chuyện này truyền đi, sợ là Bắc Hàn tông cũng bị tức chết!

Thị vệ bên phải cười nói:

- Tức chết? Chẳng lẽ Bắc Hàn tông không biết tính tình Thiếu thành chủ thế nào? Các nàng không có lựa chọn, ai bảo sau lưng Thiếu thành chủ có Lục tông chủ?

Nói tới đây, hắn lắc đầu cười một tiếng:

- Chờ vị Thánh nữ kia tới, mấy ngày sau sẽ phải chịu tội!

Thị vệ bên trái khẽ gật đầu:

Ai mà không biết, thúc thúc hắn chính là Lục tôn chủ của Hộ Giới minh?

Lục Hiên Minh đương nhiên không có mặt mũi lớn như vậy, thế nhưng thúc thúc hắn có!

Ngày hôm nay, đã có rất nhiều thế lực vào thành chúc mừng, trong đó, tam tông năm tộc đều phái người tới.

Bởi hôm nay, chính là ngày thiếu thành chủ Lục Hiên Minh cưới Thánh nữ Bắc Hàn tông.

Một ngày này, nội thành giăng đèn kết hoa, một bộ vui mừng.

Thời khắc này, Diệp Huyền mới phát hiện, hóa ra bản thân hắn lại nghèo tới thế…

Yết hầu hắn, đã cắm một thanh kiếm!

Mà trước mặt, là một nam tử mặc hôi bào.

Nam tử mặc hôi bào này, chính là Diệp Huyền.

Bốn phía, có bốn năm nữ tử, có điều, cả bốn năm người đều đã ngất đi.

Nam tử trần trụi muốn lên tiếng, có điều, kiếm quang đột nhiên đẩy lên.

Xùy!

Yết hầu trực tiếp bị xé mở, thanh âm muốn ra trực tiếp bị ngắt.

Diệp Huyền vùng quyền đánh một cái, nam tử lập tức ngất đi.

Tiếp đó liền lấy nạp giới, sau đó lấy ra một cái bình ngọc.

Đây là thứ mà hắn lấy từ chỗ Thác Bạt Ngạn…

Diệp Huyền đổ một viên đan dược, cho nam tử kia ăn vào, sau đó yên lặng kéo nam tử kia ra khỏi đại điện.

Hừng đông, đại môn Vân Không thành, đột nhiên xuất hiện một đám trư yêu, mà trong bầy trư yêu, có một tên nam tử trần như nhộng.

Mà giờ khắc này, nam tử này cùng đám trư yêu đang làm chuyện khó mà miêu tả…

Vô số người bị cảnh tượng này hấp dẫn, rất nhanh, rất nhiều người chạy tới tụ tập.

Người ngày càng nhiều, cuối cùng, trên tường thành đặc kín là người, đám người đưa tay chỉ trỏ.

Mà đúng lúc này, miếng vải đen trùm đầu nam tử đột nhiên rách ra, giờ khắc này, tất cả cùng thấy được chân diện mục.

Vừa thấy khuôn mặt này, đám người lập tức xôn xao…

- Là thiếu thành chủ Lục Hiên Minh…

- Mẹ nó… giữa thanh thiên bạch nhật, hắn lại dám làm chuyện đó với heo…

Thần sắc đám người cực đặc sắc, chuyện thú vị như vậy, đúng là ít thấy a.

Nhưng đúng lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện trước cửa thành, người này, chính là thành chủ Vân Không thành, Lục Phong!

Nhìn thấy Lục Hiên Minh còn ôm một con trư yêu run run, sắc mặt Lục Phong lập tức trở nên khó coi, tay phải vung lên, đám trư yêu nháy mắt nổ tung.

Mà lúc này, Lục Hiên Minh lại phóng ra như điên, nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh vội biến sắc, nhanh chóng lui lại.

Lục Phong đột nhiên gầm thét:

- Càn rỡ!

Thanh âm vừa dứt, hắn đã xuất hiện trước mặt Lục Hiên Minh, tai phải đặt lên đầu Lục Hiên Minh, thân thể Lục Hiên Minh liền rung lên kịch liệt, chỉ một chốc, hai mắt đỏ bừng của hắn đã dần sáng lại.

Lục Hiên Minh mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó nhìn thi thể trư yêu đầy đất, đột nhiên ngửa đầu gầm thét:

- Là ai! Là ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận