Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 864: Thật Xin Lỗi, Ta Đau Bụng!

Diệp Huyền cười nói:

- Mục tông chủ, đừng nói như thể bản thân là một người bị hại! Kiếm tông rơi vào tình cảnh bây giờ đây, chẳng phải là tự ông cháu các ngươi chuốc lấy sao?

Tay phải Mục Phong Trần nắm thật chặt kiếm trong tay.

Diệp Huyền nhìn về phía Đại tiểu thư Đường gia:

- Đường Đại tiểu thư, nếu như ngươi đã điều tra về ta, vậy hẳn phải biết, mặc dù thực lực của Diệp Huyền ta không được mạnh lắm, nhưng ta chưa từng bán đứng bằng hữu. Mà Kiếm tông này thì sao? Ngày đó ta đã gia nhập Kiếm tông, nhưng Kiếm tông này vì món chí bảo kia, vậy mà trục xuất ta ra khỏi Kiếm tông, còn vu hãm ta trộm chí bảo của Kiếm tông...

Nói đến đây, hắn nhìn lướt qua đệ tử Kiếm tông ở bốn phía:

- Kiếm tông truy nã ta, nói ta trộm chí bảo của Kiếm tông, ta đây lại hỏi, món chí bảo kia là của Kiếm tông sao?

Đại tiểu thư Đường gia nhìn Mục Phong Trần:

Diệp Huyền đột nhiên cả giận nói:

- Diệp Huyền, ngươi bớt nói nhảm những lời này với ta, món chí bảo kia rõ ràng là ở trong tay ngươi...

Mục Phong Trần căm tức nhìn Diệp Huyền:

Mục Phong Trần căm tức nhìn Diệp Huyền:

- Vu oan ta thì cũng thôi đi! Kiếm tông vì giết ta, vậy mà không tiếc đi Võ viện ra tay với muội muội và các bằng hữu của ta. Ngày đó Kiếm tông các ngươi đi đến Võ viện làm gì hả? Là nhằm vào một tiểu cô nương! Mặt mũi của các ngươi đâu? Con mẹ nó mặt mũi các ngươi để đâu?

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Dạ Lan sau lưng Đại tiểu thư Đường gia:

- Mục tông chủ, ta cũng rất muốn biết, món chí bảo kia có phải của Kiếm tông hay không?

Diệp Huyền cười lạnh:

- Diệp Huyền!

Vẻ mặt Mục Phong Trần âm trầm, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền ở một bên lại nói:

- Ta gì mà ta? Mục lão cẩu, lòng tham của ngươi và tôn tử của ngươi đã hại chết bao nhiêu đệ tử Kiếm tông, ngươi không biết đau lòng sao? Bây giờ Kiếm tông rơi vào tình cảnh như thế này, ngươi xứng đáng với liệt tổ liệt tông của Kiếm tông sao?

Dạ Lan nhìn chằm chằm Mục Phong Trần:

- Ta...

- Làm sao không nhớ rõ! Ngày đó Kiếm tông ngược lại thật ghê gớm a, tuyên bố nếu chúng ta không rời đi, sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi Thần Võ thành!

- Trong tay ta? Ngày đó lúc ta giao ra món chí bảo kia, Kiếm tông ngươi trực tiếp uy hiếp đám người Dạ Lan, bức bọn hắn rời khỏi Thần Võ thành...

- Dạ Lan tiền bối, chuyện ngày đó ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy, ngày đó Kiếm tông này phách lối thế nào? Ngày đó bọn hắn mở mắt nói lời bịa đặt, nói chí bảo kia là của Kiếm tông, hơn nữa, còn uy hiếp các ngươi, ngươi còn nhớ không?

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người giữa sân dồn dập nhìn về phía Mục Phong Trần.

Mục Phong Trần cả giận nói:

Mục Phong Trần căm tức nhìn Diệp Huyền, tức đến gần thổ huyết!

Diệp Huyền lại nói:

- Vậy chúng ta đơn đấu?

Vẻ mặt Mục Phong Trần cực kỳ khó coi.

Nói xong, hắn đang muốn xuất thủ. Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên kinh ngạc nói:

- Như ngươi mong muốn!

Mục Phong Trần híp lại hai mắt:

- Mục tông chủ, ngươi nói món chí bảo kia ở trên người ta, ta đây lại hỏi một câu, ngày đó món bảo vật kia rơi vào trong tay các ngươi, ngươi nói một chút, ta làm sao có thể cướp đi món chí bảo kia từ trong tay nhiều cường giả như các ngươi? Chẳng lẽ, món chí bảo kia tự mọc chân, tự mình chạy đi mất?

Diệp Huyền không thèm để ý Mục Phong Trần, mà lúc này, Mục Phong Trần đột nhiên nói:

- Diệp Huyền, chẳng lẽ ngươi chỉ biết khua môi múa mép thôi sao?

Diệp Huyền nhìn về phía Mục Phong Trần:

- Nó chính là tự chạy mất!

- Ngươi!

- Ngươi đã vô sỉ đến trình độ này, ta còn có thể nói gì nữa? Nếu ngươi nói nó ở trong tay ta, vậy thì ở trong tay ta đi! Diệp Huyền ta, khinh thường nói nhảm với ngươi!

Diệp Huyền lắc đầu thở dài:

- Ngươi thật sự muốn đơn đấu với ta? Ngươi... Mặt mũi ngươi đâu? Ngươi còn có mặt mũi sao?

Mục Phong Trần nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không nói gì.

Giờ phút này, vẻ mặt hắn đã khôi phục lại bình tĩnh.

Hắn phát hiện, Diệp Huyền đang cố ý chọc giận hắn, sau đó khiến cho hắn phạm sai lầm!

Lúc này, Việt Vô Trần nhìn về phía Diệp Huyền, trong lòng hắn có chút phức tạp.

Lúc Diệp Huyền gia nhập Kiếm tông, hắn đã sớm nhìn trúng thiên phú và tiềm lực của Diệp Huyền, đáng tiếc, Kiếm tông lại tự tay đuổi tên thiên tài này đi xa!

Mà hắn càng không thể nghĩ tới, Kiếm tông không chỉ đuổi Diệp Huyền đi, còn muốn chém tận giết tuyệt!

Hiện tại, Kiếm tông và Diệp Huyền đã không còn khả năng cứu vãn dù chỉ một chút. Bởi vì, Kiếm tông làm sự tình quá tuyệt!

Việt Vô Trần thấp giọng thở dài:

Khóe miệng Đại tiểu thư Đường gia hơi nhấc lên:

- Nếu đã là địch, vậy nên chém tận giết tuyệt, phải không?

Việt Vô Trần nhìn chằm chằm Đường Đại tiểu thư:

Mục Phong Trần kinh ngạc nhìn về phía Đường Đại tiểu thư, người sau mặt không biểu tình, nàng mở ra lòng bàn tay, lại có một viên truyền âm phù phóng lên tận trời, sau một khắc, không gian nơi vùng trời Kiếm tông đột nhiên nứt ra, từ bên trong vết nứt không gian kia, mấy đạo khí tức cường đại cuốn tới.

- Không, món chí bảo kia không ở trong tay Diệp công tử, ở trong tay Kiếm tông ngươi.

Lúc này, Đường Đại tiểu thư đột nhiên nói:

- Nói như vậy, là ở trong tay Diệp công tử!

Việt Vô Trần nói:

- Vật này có Linh, tự mình chạy trốn, cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, không phải sao? Còn nữa, lão phu tin tưởng, với trí tuệ của Đường Đại tiểu thư, hẳn là có thể thấy rõ rất nhiều chuyện.

Đường Đại tiểu thư nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:

- Diệp công tử có lời gì muốn nói hay không?

Diệp Huyền lắc đầu:

- Không có!

Mục Phong Trần nhìn về phía Diệp Huyền, cười lạnh:

- Chẳng phải ngươi rất biết ăn nói hay sao? Nói tiếp a!

Đường Đại tiểu thư cười nói:

- Nếu ngươi không tin Tông chủ Kiếm tông ta, vậy lão phu dùng linh hồn phát thệ, món chí bảo kia, không ở trong tay Kiếm tông ta.

Việt Vô Trần quay đầu nhìn về phía Đại tiểu thư Đường gia:

- Ta lý giải!

Diệp Huyền gật đầu:

- Tiểu tử, sự tình đã đến tình trạng này, ta cũng không muốn nói nhiều. Hiện tại ngươi và lão phu là lập trường khác biệt, lão phu sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi, bởi vì, ta là người Kiếm tông.

- Kiếm tông tích súc nhiều năm, nếu tới đây, há có thể tay không mà về?

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp công tử, giúp bọn ta một chút sức lực chứ?

Diệp Huyền yên lặng một lát, sau đó nói:

- Thật xin lỗi, ta đau bụng... Đợi chút nữa lại trò chuyện!

Nói xong, hắn xoay người chạy!

Mọi người trợn mắt hốc mồm.

Diệp Huyền chạy rất nhanh...

Hắn biết rõ, sau khi Đường Đại tiểu thư này thu thập xong Kiếm tông, nhất định sẽ tới thu thập hắn ngay lập tức!

Nữ nhân này, rất tinh minh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận