Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1357: Cứu vớt thế giới

Diệp Huyền nhìn Trần Thiên phía xa, nói khẽ: "Đi!"

Vừa dứt lời, sợi kiếm khí trong tay hắn trực tiếp bay ra ngoài.

Nơi xa, đồng tử của Trần Thiên bỗng nhiên co rụt lại, hắn ta đột nhiên hợp hai tay lại: "Thiên Địa Tụ Hợp!"

Vừa dứt lời, không gian trước mặt hắn ta đột nhiên khép lại, cùng lúc đó, trong trời đất xung quanh, từng luồng sức mạnh thần bí không ngừng tụ tập tới trước mặt của hắn ta.

Lúc này, sợi kiếm quang đó đột nhiên biến mất.

Vù!

Thân thể Trần Thiên đột nhiên cứng ngắc, mà trước mặt hắn ta, không gian tầng tầng rạn nứt, sau đó biến mất.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Thiên, giữa lông mày hắn ta cắm một sợi kiếm khí.

Vừa nói dứt câu, thân thể của hắn ta trực tiếp biến mất!

Khi nhìn thấy nam tử này, tất cả mọi người sửng sốt.

Bên trong tinh không, giữa lông mày Trần Thiên, đạo kiếm khí đó đột nhiên biến mất, mà thân thể hắn ta cũng trực tiếp mờ đi.

Nhưng mà đúng lúc này, nơi phía chân trời, một tiếng nổ đột nhiên vang lên, sau đó, một nam tử đi ra!

Trong tinh không xa xôi vô tận, một nữ tử mặc váy trắng ngừng lại, nàng hơi nghiêng đầu, hai ngón tay kẹp lấy một lọn tóc trượt từ trên đầu mình xuống, nói khẽ: "Dùng rồi sao..."

Sắc mặt tất cả mọi người lập tức trở nên cực kỳ khó coi!

Cứ giết như vậy?

Trần Thiên!

...

Mọi người sửng sốt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây lập tức thở dài một hơi.

Lúc này, giọng nói của Liên Thiển đột nhiên vang lên ở trong đầu hắn: "Vừa rồi chỉ là phân thân của hắn ta, mà người này cũng là phân thân của hắn ta."

Trần Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyền: "Vừa mới bắt đầu mà thôi!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Hắn ta có bao nhiêu phân thân?"

Lại là Trần Thiên!

Sắc mặt Diệp Huyền cũng trở nên âm trầm!

Còn có kiếm khí!

Không trung, Trần Thiên chậm rãi đi xuống, ánh mắt của hắn ta rơi trên người Diệp Huyền: "Còn con át chủ bài không?"

Vô cùng vô tận hắc khí từ sau lưng Trần Thiên lan tràn ra, những hắc khí này lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ra bốn phía xung quanh.

Ba thành thực lực!

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, cái nhìn này, hắn nhìn rất rất xa, rất nhiều nơi đều đã xuất hiện loại hắc khí này!

Liên Thiển nói: "Đây là phân thân thứ hai của hắn ta, cũng là cuối cùng, có ba thành thực lực bản thể của hắn ta!"

Tất cả mọi người chỉ có thể chờ đợi chết!

Đối mặt với hắc khí vô cùng vô tận này, hắn nhìn thấy được tuyệt vọng trong mắt rất nhiều người, Thần Điện Tru Tà Nhi, Viên Tiểu Đao, Bắc Cảnh Khương Cửu, Liên Vạn Lý, Thượng Quan Tiên Nhi...

Thần Điện, Huyền Hoàng Đại Thế Giới, thậm chí là Thanh thành xa xôi...

Diệp Huyền trầm mặc, tay phải nắm chặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Trần Thiên nhìn Diệp Huyền, cười nói: "Trong không gian hư vô sau lưng ta có một con Không Gian Thôn Phệ Thú, con thú này sống nhờ vào việc thôn phệ sức mạnh của chiều không gian, đồng thời biến sức mạnh này thành của bản thân để sử dụng, đương nhiên trọng điểm không phải là chuyện này, chuyện quan trọng là nếu như ngươi chọn giết ta thì con thú này sẽ thôn phệ hết toàn bộ Tứ Duy vũ trụ. Lựa chọn đi!"

Diệp Huyền trầm mặc.

Đúng lúc này, Sơn Quỷ đạo nhân đột nhiên trầm giọng nói: "Tiểu hữu, rất nhiều chỗ trong Tứ Duy vũ trụ đều xuất hiện loại hắc khí này... ta, chúng ta không thể ngăn cản!"

Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, lại là một sợi kiếm khí xuất hiện.

Lúc trước hắc khí mặc dù mạnh mẽ nhưng bọn họ còn có thể miễn cưỡng ngăn cản được, nhưng mà bây giờ những hắc khí này không chỉ số lượng lớn hơn trước đó vô số lần, mà sức mạnh cũng mạnh hơn trước đó vô số lần!

Nhìn thấy một màn này, bọn người Sơn Quỷ đạo nhân vội vàng lui lại!

Trần Thiên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, tay phải hắn ta đột nhiên nhẹ nhàng vung lên về phía bên phải, nơi xa chân trời, dường như có cái gì bị phá ra, rất nhanh, vô số hắc khí giống như là thuỷ triều từ trong đó lan tràn ra!

Chỉ có những cường giả đang có mặt ở đây mới có thể miễn cưỡng ngăn cản nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng ngăn cản mà thôi, bởi vì những hắc khí này sẽ thôn phệ hết toàn bộ Tứ Duy vũ trụ!

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía ba người Tiểu Thất, Tiểu Thất nhún vai: "Ta không sợ chết! Chỉ là có chút tiếc nuối, không thể tới Ngũ Duy xem!"

An Lan Tú nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Mạc Tà mỉm cười: "Tận lực. Thật ra thì ta cũng có chút tiếc nuối, ta cũng muốn đi xem thử Ngũ Duy là một thế giới như thế nào... đáng tiếc, không có cơ hội!"

Diệp Huyền lắc đầu: "Chúng ta phải sống thật tốt, mọi người cũng phải sống thật tốt! Sau đó, ta dẫn các ngươi tới Ngũ Duy!"

Vừa nói dứt câu, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, ở sâu trong tinh không, hắn mơ hồ thấy được một đôi mắt đen to lớn.

Yên lặng thoáng qua, kiếm khí trong tay Diệp Huyền đột nhiên phóng lên tận trời, sợi kiếm khí này trực tiếp chui vào chỗ sâu trong tinh không xa xôi đó.

Hắn chọn giết Không Gian Thôn Phệ Thú này!

"A..."

Chỗ sâu trong tinh không xa xôi, một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên vang lên.

Rất nhanh, tất cả hắc khí xung quanh bắt đầu chậm rãi biến mất...

Diệp Huyền nói khẽ: "Ta đã cứu vớt thế giới à..."

Trong tinh không không biết tên nào đó.

Nữ tử váy trắng chậm rãi nhắm hai mắt lại, một lát sau, nàng nói khẽ: "Năm đó ta lấy diệt chúng sinh nhập Diệt Đạo... mà bây giờ, ngươi dùng kiếm khí của ta cứu vớt chúng sinh này..."

Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nói khẽ: "Hay cho nhân quả... ca, trăm nhân tất có quả, ngươi là nhân quả duy nhất mà ta chém không đứt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận