Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1730: Tại sao phải nuông chiều hắn ta

Thiên Ma đột nhiên biến mất, xa xa, Diệp Huyền không nhúc nhích, lúc này Thiên Ma đánh một quyền vào cổ họng hắn, Diệp Huyền vẫn không né tránh, mặc cho quyền của Thiên Ma đánh vào họng mình!

Ầm ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Thiên Ma bạo lui trăm trượng, mà hắn ta vừa mới dừng lại, cơ thể đã nổ tung!

Mọi người: “...”

Diệp Huyền nhìn Thiên Ma chỉ còn lại linh hồn, cười nói: “Còn tới nữa không?”

Thiên Ma nhìn thoáng qua hắn rồi xoay người rời đi.

Hắn ta biết mình đã gặp phải kẻ khó chơi rồi!

Mà một Thiên Ma cường đại khác cũng không xuất thủ, xoay người biến mất cách đó không xa!

Thiên Hàm khẽ nhíu mày: “Ngươi thì sao?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Thiên Hàm lắc đầu: “Là mắt ta vụng về!”

Thiên Hàm nhìn hắn: “Thực lực của ngươi cường đại như vậy, vì sao không cùng chúng ta đối kháng với Thiên Ma?”

Diệp Huyền cười nói: “Thiên Hàm cô nương, ta đã nói với ngươi ta là thể tu, mà ngươi...”

Mục đích duy nhất hắn tới nơi này chính là đối phó Hộ Đạo giả!

Diệp Huyền mỉm cười sau đó xoay người rời đi.

Đối kháng với Thiên Ma?

Nói xong hắn chỉ cười, không nói lời nào.

Lúc này, ba người Thiên Hàm chắn trước mặt Diệp Huyền. Thiên Hàm nhìn hắn: “Ngươi che giấu thực lực!”

Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Ta cũng muốn trốn đi!”

Diệp Huyền cười nói: “Thiên Hàm cô nương, ta còn có việc khác phải làm!”

Diệp Huyền cười nói: “Thiên Hàm cô nương, nơi này bây giờ rất nguy hiểm, ngươi nên tìm một chỗ trốn trước đi!”

Thiên Hàm do dự một chút sau đó thấp giọng thở dài: “Mỗi người đều có chí riêng, ta cũng không cưỡng cầu ngươi! Ngươi tự thu xếp ổn thoả đi!”

Hắn không thù không oán với Thiên Ma, dĩ nhiên sẽ không đi nhằm vào người ta!

Đó mới là địch nhân chân chính của Diệp Huyền hắn!

Diệp Huyền dừng bước, ngươi xoay người nhìn Lý Kỳ: “Ngươi vị tha sao? Nếu ngươi vị tha, vì sao ngươi không đi liều mạng với Thiên Ma? Đừng nghĩ rằng vừa rồi ta không thấy ngươi đã chuẩn bị chạy trốn!”

Diệp Huyền không để ý.

Lý Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bay ra ngoài, cú bay này ước chừng bay mấy trăm trượng!

Nói xong hắn xoay người rời đi.

Miệng Lý Kỳ nhất thời phun ra một ngụm máu. Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền. Mà lúc này chân Diệp Huyền lại dùng sức. Giờ khắc này, nhục thân của Lý Kỳ nứt ra. Thấy cảnh này, sắc mặt Thiên Hàm biến đổi, muốn ra tay nhưng một luồng khí tức cường đại đột nhiên bao phủ lấy nàng, khí tức cường đại này khiến cho nàng không thể nhúc nhích!

Diệp Huyền gật đầu: “Thiên Hàm cô nương bảo trọng!”

Đừng bao giờ nói lý với một người muốn chơi ngươi, đối phó với loại người này ngươi phải dùng nắm đấm nói chuyện với hắn ta.

Bây giờ hắn đã không muốn nói lý nữa!

Nói lý lẽ?

Mà lúc này Lý Kỳ đột nhiên nói: “Kẻ ích kỷ!”

Lý Kỳ vừa rơi xuống mặt đất, Diệp Huyền đã giẫm một chân lên ngực hắn ta, hắn nhìn xuống Lý Kỳ: “Lời ngươi vừa nói ta không nghe rõ, ngươi có thể nói lại với ta một lần nữa không?”

Nói xong chân hắn dùng sức.

Phụt!

Thấy thế, Lý Kỳ giận dữ nói: “Huyền Diệp, ngươi chính là một kẻ ích kỷ!”

Bốp!

Lúc này Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Kỳ.

Nghe vậy, sắc mặt Lý Kỳ trở nên hơi âm trầm: “Huyền Diệp, rõ ràng thực lực của ngươi cường đại như thế nhưng vẫn che giấu không ra tay. Ngươi không phải ích kỷ thì là gì? Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng ngươi có năng lực chém giết hai Thiên Ma, nhưng ngươi lại cố ý thả bọn họ đi, ngươi đang có rắp tâm gì? Chẳng lẽ ngươi là gian tế của Thiên Ma tộc sao? Ngươi...”

Xa xa, đồng tử Thiên Hàm khẽ co lại, khí tức này mạnh mẽ vượt xa dự liệu của nàng!

Lúc này chân Diệp Huyền bắt đầu dùng sức, nhục thân của Lý Kỳ đã hoàn toàn nứt ra.

Sau khi ngửi được khí tức tử vong, Lý Kỳ thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Huyền huynh, xin lỗi, là lỗi của ta, là ta rảnh rỗi sinh nông nổi, là ta bất mãn với ngươi cho nên cố ý đắc tội ngươi. Tất cả đều là lỗi của ta, kính xin Huyền huynh giơ cao đánh khẽ...”

Lúc này Diệp Huyền đột nhiên giẫm mạnh một cước.

Ầm ầm!

Nhục thân của Lý Kỳ nổ tung, thần hồn câu diệt!

Nhân từ?

Con người có thể có một trái tim nhân từ, nhưng phải là với người xứng đáng!

Nhân từ với một số người là tàn nhẫn với chính mình.

Thấy Diệp Huyền giẫm chết Lý Kỳ, Thiên Hàm và Thiên Nhạn bên cạnh ngây dại.

Cứ vậy mà giết sao?

Hai người bọn họ tuyệt đối không ngờ Diệp Huyền lại giết Lý Kỳ như vậy.

Đừng nói các nàng mà ngay cả Lý Kỳ cũng không ngờ mình lại bị giết như vậy!

Không phải hắn ta đã nhận sai rồi sao?

Diệp Huyền cười bảo: “Nếu như ngươi muốn tìm ta báo thù, bây giờ có thể ra tay.”

Không có câu trả lời!

Sau khi Diệp Huyền giết Lý Kỳ xong bèn xoay người rời đi.

Nhưng vào lúc này, Thiên Hàm lại chắn trước mặt hắn, nàng cứ nhìn hắn: “Vì sao?”

Diệp Huyền cười nói: “Hắn ta nổi lên ác tâm với ta!”

Thiên Hàm trầm giọng nói: “Nhưng hắn ta vẫn chưa đả thương ngươi!”

Diệp Huyền chớp mắt: “Vì sao nhất định phải đợi đến khi hắn ta làm ta bị thương thì ta mới có thể trả thù hắn ta? Vì sao ta không thể giết hắn ta khi hắn ta còn chưa có năng lực đả thương ta?”

Thiên Hàm nhìn Diệp Huyền: “Ngươi thật là máu lạnh!”

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Thiên Hàm cô nương, ngươi trời sinh có tính thiện lương. Đối với bản thân ta mà nói, ta thích tính cách này của ngươi, cũng thích làm bạn với người có tính cách như ngươi. Tuy nhiên, ngươi phải hiểu rằng ngươi có bản chất tốt bụng nhưng không có nghĩa là người khác cũng tốt bụng. Còn có một điểm nữa, Lý Kỳ cố ý gây sự với ta, ta cũng không phải cha hắn ta, tại sao ta phải nuông chiều hắn ta?”

Thiên Hàm trầm mặc.

Vì sao còn muốn giết hắn ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận