Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3678. Ta có một thanh Thanh Huyền Kiếm! (2)



Chương 3678. Ta có một thanh Thanh Huyền Kiếm! (2)




Huyền lão nhìn Diệp Huyền: “Đã nghĩ xem đi đâu chưa?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn đến Đạo Lâm Giới nên vẫn thấy xa lạ với nơi này.
Huyền lão nhìn Diệp Huyền: “Ta gợi ý một nơi cho ngươi nhé?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Không cần đâu!”
Nói đoạn, hắn bèn đứng dậy, sau đó lấy một cái nạp giới đưa cho Huyền lão: “Huyền lão, trong này có năm vạn viên thần cực tinh, trong khoảng thời gian này cảm ơn Linh Sơn đã bảo vệ, ta sẽ luôn nhớ ơn này!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người xuống núi!
Hắn đã giết rất nhiều người của Chấp Pháp Tông, chuyện này đã kết thành thù! Nếu tiếp tục ở lại nơi này thì chỉ có liên lụy đến Linh Sơn, mặc dù người ta cũng chẳng sợ Chấp Pháp Tông đâu, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ sẽ đối địch với Chấp Pháp Tông chỉ vì hắn!
Huyền lão nhìn Diệp Huyền đang xuống núi, hắn ta không lên tiếng.
Sau khi xuống núi, Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, ngay sau đó hắn đột nhiên biến mất.
Sau khi Diệp Huyền biến mất không lâu, một nữ tử đột nhiên xuất hiện dưới chân núi Linh Sơn. Nữ tử này mặc y phục đơn giản, tóc xõa phía sau lưng, trên tay phải của nàng là một cái ô trúc.
Nữ tử đi lên núi, Huyền lão vội vàng đứng dậy hành lễ: “Sơn chủ!”
Nữ tử quay người liếc nhìn phía chân trời: “Khí tức to lớn!”
Huyền lão lại hành lễ, sau đó kể lại sự việc.
Nữ tử trầm mặc một hồi rồi gật đầu: “Ta biết rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn đi vào trong nhà tranh.
Huyền lão do dự một lát rồi nói: “Sơn chủ, thanh kiếm của thiếu niên đó bất phàm lắm…”
Nữ tử không quay đầu: “Không liên quan đến ta!”
Nói đoạn, nàng vào nhà tranh, đóng cửa lại.
Bên ngoài cửa, Huyền lão cười khổ.
Đúng lúc ấy, cửa đột nhiên được đẩy ra, nữ tử xuất hiện trước mặt Huyền lão: “Có thể ngó lơ thời không ư?”
Huyền lão gật đầu.
Nữ tử trầm mặc một hồi rồi xuống núi.

Diệp Huyền rời khỏi Linh Sơn xong, hắn không đi đâu nữa mà tới thẳng Chấp Pháp Tông!
Hắn biết rất rõ, sau khi rời khỏi Linh Sơn, Chấp Pháp Tông sẽ không tha cho hắn, mà hắn cũng chẳng trốn được. Dẫu sao thì hắn cũng không quen đường quen nẻo, trốn đi đâu được?
Thế nên hắn chủ động đến tìm Chấp Pháp Tông!
Bọn họ muốn giết hắn cơ mà?
Hắn chủ động đến đây!
Nói làm là làm!
Diệp Huyền ngự kiếm bay đi, không lâu sau hắn đã tới được Chấp Pháp Tông.
Chấp Pháp Tông nằm trong một dãy núi, bốn bề được bao bọc bởi núi non, Chấp Pháp Tông được xây dựng trên đỉnh ngọn núi cao nhất. Đứng từ trên cao nhìn xuống, núi chọc trời, chẳng nhìn rõ đâu là đỉnh.
Diệp Huyền tới chân núi và ngẩng đầu nhìn, đoạn cười: “Chấp Pháp Tông, các ngươi muốn giết ta còn gì? Giờ ta ở ngay đây đây, sao không ai tới hả?”
Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Lão giả mặc hắc bào, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt hắn ta như người chết vậy, chẳng có chút tình cảm nào.
Diệp Huyền nhìn lão giả, hắn mỉm cười: “Bảo tông chủ của các ngươi ra đây!”
Hắc bào lão giả vẫn không lên tiếng.
Diệp Huyền nhíu mày, hình như có gì đó sai sai. Có vẻ như Diệp Huyền nhớ đến điều gì đó, hắn bỗng nhiên quay người nhìn. Phía sau cách hắn không xa có một tảng đá, trên đó có một nữ tử không biết đã xuất hiện từ lúc nào!
Nữ tử này ăn mặc giản dị, trong tay cầm một cái ô trúc.
Đây là ai?
Diệp Huyền sững sờ.
Lúc này, hắc bào lão giả đột nhiên nói: “Sơn chủ đại giá quang lâm, chưa đón tiếp chu đáo được, mong sơn chủ lượng thứ!”
Sơn chủ!
Khóe miệng Diệp Huyền giật giật, hắn biết thân phận của nữ nhân này rồi!
Sơn chủ Linh Sơn, Ngôn Bán Sơn!
Ngôn Bán Sơn đột nhiên đứng dậy, nàng đi tới trước mặt Diệp Huyền: “Đi theo ta!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Hay là chúng ta hủy diệt Chấp Pháp Tông đã rồi hẵng đi?”
Nghe vậy, hắc bào lão giả kia bèn nhíu mày, hắn ta nhìn Diệp Huyền, vẻ bình tĩnh trong ánh mắt đã biến thành lạnh lẽo!
Ngôn Bán Sơn dừng bước, nàng quay người nhìn Diệp Huyền: “Ngươi hủy diệt đi, ta đứng xem!”
Nói đoạn, nàng bèn đi sang bên cạnh, cứ nhìn Diệp Huyền như vậy.
Vẻ mặt Diệp Huyền khựng lại.
Ngôn Bán Sơn nhìn hắn: “Ngươi diệt đi! Ta xem!”
Diệp Huyền: “…”
Mà hắc bào lão giả ở một bên cũng đang nhìn Diệp Huyền.
Hắn ta kiêng dè Ngôn Bán Sơn, thế nhưng Chấp Pháp Tông thực sự không sợ Ngôn Bán Sơn. Dẫu sao thì Ngôn Bán Sơn cũng chỉ có một mình, đương nhiên hắn ta cũng không muốn chọc vào nữ nhân này. Hiện giờ nữ nhân này là một trong ba cường giả mạnh nhất được Đạo Lâm Giới công nhận.
Điều quan trọng nhất là nàng thực sự cô độc
Người như thế mới là đáng sợ nhất, bởi lẽ nàng không có bất cứ gánh nặng nào. Đánh được thì cứ đánh, không đánh được thì chạy, còn Chấp Pháp Tông cũng không thể san bằng Linh Sơn mà?
Dù có thể thì cũng không dám!
Phải biết rằng tiên tổ của Linh Sơn là ai?
Là A Đạo Linh, một cường giả siêu cấp!
Điều quan trọng nhất là nếu Ngôn Bán Sơn có thể hoán tổ…
Đúng lúc ấy, Ngôn Bán Sơn đột nhiên nói: “Diệt đi!”
Hắc bào lão giả nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử muốn hủy diệt Chấp Pháp Tông chúng ta ư? Được! Tới đi! Cả tông chúng ta đều đang đợi đây!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Tông chủ, ta có một thanh Thanh Huyền Kiếm, ngươi có muốn xem không?”
Nói đoạn, hắn bèn đưa Thanh Huyền Kiếm đến trước mặt hắc bào lão giả: “Vui lắm đó, ngươi xem đi!”
Hắc bào lão giả: “…”
Hết chương 3678.



Bạn cần đăng nhập để bình luận