Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3515. Ta sợ chết!



Chương 3515. Ta sợ chết!




Lúc này tộc trưởng Hoan tộc kinh hãi đến cực điểm!
Sao Diệp thiếu lại thê thảm thế này?
Lúc này, Man Kình đi đến trước mặt tộc trưởng Hoan tộc, cung kính hành lễ: “Hoan Minh tộc trưởng, sao ngươi tới thế này?”
Hoan tộc?
Hắn ta vừa dứt lời thì mọi người đều sững sờ!
Đây là tộc trưởng của Hoan tộc?
Văn minh cấp sáu?
Hoan Minh chẳng thèm để ý đến Man Kình mà đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Vẻ mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi, hắn cầm Thanh Huyền Kiếm, đang định ra tay thì lúc này Hoan Minh vội vàng nói: “Diệp… Diệp thiếu, ta… người mình cả! Người mình cả!”
Người mình cả!
Hắn ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều sững sờ!
Man Kình và Man Thiên cũng hoá đá ngay tại chỗ!
Người mình ư?
Chuyện gì thế này?
Diệp Huyền nhìn Hoan Minh, hắn nhíu mày: “Người mình cả?”
Lúc này, Man Kình đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoan Minh, hắn ta vội vàng nói: “Hoan Minh tộc trưởng, ngươi quen nhân loại này sao?”
Hoan Minh đột nhiên quay người tát hắn ta một cái.
Bốp!
Man Kình còn chưa kịp phản ứng thì nhục thân đã bị đánh vỡ!
Mọi người: “…”
Hoan Minh nhìn Man Kình đang ngớ người: “Gì mà nhân loại? Gọi Diệp thiếu!”
Diệp thiếu!
Khoảnh khắc ấy, đầu Man Kình trắng xoá, vẻ mặt các cường giả Man Linh tộc cũng tái nhợt!
Cơ thể Thú Diêm của Thú Linh tộc thì run rẩy!
Hoan Minh khẽ hành lễ với Diệp Huyền, hắn ta run rẩy nói: “Diệp thiếu, ngươi… xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi không nhận nhầm người chứ?”
Hoan Minh do dự một lát rồi lấy một bức tranh ra. Người trong tranh chính là Diệp Huyền!
Trông thấy bức tranh, Diệp Huyền bèn nhíu mày: “Đây là?”
Hoan Minh lập tức nói: “Một vị tiền bối đã đưa cho ta, là tiền bối mà mặc váy trắng ấy!”
Thanh Nhi!
Diệp Huyền sững sờ.
Thấy vẻ mặt của Diệp Huyền, Hoan Minh biết hắn ta không nhận nhầm người!
Diệp Huyền đột nhiên liếc nhìn Man Kình: “Man Linh tộc là chủng tộc phụ thuộc của Hoan tộc các ngươi à?”
Hoan Minh gật đầu: “Đúng vậy! Một trưởng lão trong tộc chúng ta liên hôn với Man Linh tộc! Thế nên…”
Nói đến đây, có vẻ như hắn ta nhớ tới điều gì đó, đôi đồng tử lập tức co lại: “Diệp thiếu, có phải do bọn họ ra tay không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Bọn họ đánh hội đồng ta, còn muốn huỷ diệt toàn tộc của ta!”
Hoan Minh sững người, sau đó vội vàng nói: “Diệp thiếu, Hoan tộc chúng ta và Man Linh tộc không có quan hệ gì cả, một chút cũng không!”
Diệp Huyền: “…”
Nghe Hoan Minh nói vậy, sắc mặt mấy người Man Kình ở bên cạnh lập tức khó coi vô cùng, bọn họ cũng sợ hãi vô cùng!
Rốt cuộc nhân loại này có thân phận gì? Sao mà đến tộc trưởng Hoan tộc cũng phải khép mình thế này!
Thú Diêm ở một bên thì sắp ngất đến nơi!
Diệp Huyền đứng trước mặt Hoan Minh bỗng co giật. Trông thấy cảnh tượng ấy, Hoan Minh bẻn tái mặt, hắn ta vội nói: “Diệp thiếu… ngươi làm sao vậy?”
Diệp Huyền trợn trắng mắt: “Ta… ta cảm giác mình sắp chết rồi! Tiền bối, nếu như ta chết thì mong ngươi hãy giúp ta nói với muội muội ta rằng, nàng ấy hãy báo thù cho ta, ta…”
Sắc mặt Hoan Minh lập tức tái nhợt, nếu như Diệp thiếu mà chết ở đây thì mẹ kiếp… hắn ta không dám nghĩ nữa!
Hoan Minh quay phắt đầu lại: “Người đâu!”
Dứt lời, bầu trời cũng tối sầm lại, chỉ thấy vô số cường giả xuất hiện từ tinh không!
Cường giả Hoan tộc!
Luồng uy áp to lớn cuộn trào từ tinh không, cả đất trời cũng phải rung chuyển!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt các cường giả bèn nghiêm trọng vô cùng!
Hoan tộc định dốc hết sức hay gì?
Vẻ mặt Hoan Minh cũng trở nên hun dữ: “Bắt sống hết người của Man Linh tộc!”
Nghe Hoan Minh nói vậy, các cường giả Hoan tộc lập tức biến mất.
Man Kình ở một bên thì tái mặt, hắn ta vội vàng nói: “Hoan Minh tộc trưởng, mong hãy nể tình Man Lâm, tha cho…”
Hoan Minh đột nhiên phẫn nộ nói: “Câm miệng! Hoan tộc chúng ta không có quan hệ gì với Man Linh tộc các ngươi hết!”
Man Kình: “…”
Hoan Minh quay người nhìn Diệp Huyền đang thoi thóp, hắn ta vội vàng lấy một viên đan dược to bằng ngón cái ra, run rẩy nói: “Diệp thiếu, vết thương của ngươi không nghiêm trọng lắm đâu, ngươi sẽ không chết! Nào, mau uống thuốc…”
Diệp Huyền liếc nhìn Man Kình phía xa xa, sau đó “yếu ớt” nói: “Ta… ta sợ…”
Man Kình: “…”
Hoan Minh bèn liếc Man Kình bằng ánh mắt lạnh lùng, Man Kình vội nói: “Hoan Minh tộc trưởng, ta…”
Hoan Minh đột nhiên siết chặt tay.
Linh hồn của Man Kình lập tức bị một bàn tay vô hình túm chặt cổ họng, hắn ta không thể nói chuyện được nữa!
Hoan Minh nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ta nói lại một lần nữa, Hoan tộc chúng ta không có bất cứ quan hệ nào với Man Linh tộc các ngươi!”
Man Kình: “…”
Lúc này, các cường giả Hoan tộc đã xuất hiện, còn người của Thú Linh tộc thì cũng bị áp giải đến đây, tổng cộng phải hơn vạn người!
Bọn họ không thể phản kháng!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Man Thiên ở phía xa run rẩy nói: “Hoan Minh tộc trưởng, không liên quan đến người trong tộc, không biết…”
Nói đến đây, có vẻ như hắn ta nhớ tới điều gì đó nên lập tức nhìn Diệp Huyền, hành lễ: “Diệp thiếu, chuyện này là lỗi của Man Linh tộc chúng ta, mong Diệp thiếu giơ cao đánh khẽ, ta…”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta chóng mặt quá! Ta cần nghỉ ngơi một chút!”
Nói đoạn, hắn bèn chầm chậm nhắm hai mắt lại!
Hết chương 3515.



Bạn cần đăng nhập để bình luận