Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 612: Lòng Tham!

Thiên Vực, Độc Cô gia.

Trong một đại điện, một nam tử trung niên lẳng lặng nhìn cuộn sách trước mặt.

Người này chính là gia chủ Độc Cô gia, Độc Cô Liên!

Một lát sau, Độc Cô Liên mỉm cười.

- Thuấn sát một cường giả Nguyên Cảnh đỉnh phong... Chậc chậc, xem ra đứa cháu ngoại của ta thật bất phàm!

Bên dưới, một lão già trầm giọng nói:

- Người này có thể trưởng thành đến mức độ đó ở nơi như Thanh Thương giới, chắc chắn là vì chí bảo của Độc Cô gia ta. Độc Cô gia ta nhất định phải đoạt món bảo vật này về.

Độc Cô Liên lạnh nhạt nói:

- Chắc trong lòng tộc trưởng cũng biết, hắn chắc chắn không cam tâm tình nguyên giao bảo vật này ra, hơn nữa cho dù giao ra trong lòng cũng có oán hận. Hơn nữa bây giờ mẫu thân của hắn vẫn bị cầm tù trong Vô Gian Luyện Ngục của Độc Cô gia ta. Nếu hắn biết, tộc trưởng cảm thấy hắn sẽ ngồi im mặc kệ ư?

Nghe vậy nụ cười ung dung trên mặt Độc Cô Liên dần dần biến mất.

- Chẳng lẽ không được à?

- Về phần Cổ gia, nếu chúng ta đón hắn về, chắc chắn vị kia của Cổ gia sẽ tức giận...

- Lão phu đã kiểm tra! Thiên phú quả thật không kém, nhưng vậy thì đã sao, chẳng lẽ lại đưa hắn về tập trung bồi dưỡng à?

Độc Cô Du lạnh lùng nói:

- Du trưởng lão, ngươi không tìm hiểu thiên phú của hắn trước à?

Một lát sâu, Độc Cô Liên cười nói:

Độc Cô Liên cười nói:

Độc Cô Du mặt không biểu tình:

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút rồi nói:

Độc Cô Liên đột nhiên nói:

Độc Cô Du lắc đầu:

- Vậy để Du trưởng lão đích thân tới đó, sao nào?

- Vậy theo Du trưởng lão thấy, chúng ta nên làm thế nào?

- Lập tức phái cường giả tới giết chết hắn, chấm dứt hậu hoạn. Người này có chiến lực cực cao, hơn nữa hình như Đạo Nhất học viện định bao che cho hắn, vì vậy lần này nhất định phâỉ...

- Cũng diệt trừ đi! Tránh cho sau này thêm phiền toái!

- Nghe nói hắn còn một muội muội, thiên phú cực tốt, vả lại viện trưởng của Đạo Nhất học viện kia còn đích thân nhận con bé làm học sinh...

- Thanh Thương giới... Nơi đó hình như từng có một vị Kiếm Chủ Thương Giới, năm xưa người này thật bất phàm, còn người sáng lập của Hộ Giới Minh kia nữa... Nhiều năm qua đi nhưng hai người này vẫn không trở lại. Mà cho dù là hai người này, Độc Cô gia ta việc gì phải sợ?

- Đương nhiên là được.

- Việc này tạm thời đừng để Cổ gia biết! Tránh gây thêm phiền phức!

Độc Cô Du im lặng một lát, sau đó nói:

Nói xong hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Đương nhiên.

Độc Cô Du nói:

Độc Cô Liên gật đầu:

Độc Cô Du gật đầu:

- Đúng vậy...

Độc Cô Liên lại nói:

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Độc Cô Du:

Độc Cô Liên cười khẽ:

- Còn một chuyện, ta từng điều tra thử, hình như sau lưng kẻ này có một vị cường giả thần bí. Có điều không tra ra được tin tức cụ thể của người thần bí này!

Độc Cô Du trầm giọng nói:

- Để tránh chuyện ngoài ý muốn, ta muốn mang bốn Ảnh Tử theo.

Độc Cô Liên im lặng một lúc rồi nói:

- Duyệt. Nhớ kỹ, mang đầu của hai huynh muội bọn chúng về đây. Ta nghĩ nếu Cố huynh thấy đầu của hai huynh muội bọn chúng, chắc chắn sẽ rất vui.

Nói xong hắn cười tự giễu một tiếng:

- Không ngờ Độc Cô gia ta lại tới mức ủy khuất để cầu toàn như vậy...

Độc Cô Du im lặng, bởi vì bây giờ, mạch máu của Độc Cô gia đều nằm trong tay người ta.

. . .

Trên một thảo nguyên mịt mờ, một ông lão dẫn một cô bé chậm rãi bước đi.

Trên đường, ông lão đột nhiên hỏi:

Lúc này, giọng nói của Giản Tự Tại vang lên:

- Trên thế giới này, muốn sống đã không dễ dàng gì, muốn sống thật tốt càng không dễ dàng gì!

Một lát sau, Diệp Huyền cười khẽ:

Năng lực càng lớn, tiếp xúc với người càng mạnh, những chuyện gặp phải cũng càng lớn.

Thế nhưng hắn lại phát hiện, mục tiêu của mình có vẻ càng lúc càng khó.

Còn bây giờ, sơ tâm của hắn vẫn không đổi.

- Ca ca một thân một mình, hết sức vất vả, ta muốn giữ lại cho ca ca...

- Ca ca của ngươi tên là gì, ta muốn đánh chết hắn!

Trong tinh không mịt mờ, một chiếc Tinh Vân hạm lao nhanh vào sâu trong tinh không.

Diệp Huyền đứng trên mũi thuyền nhìn bầu trời sao vô tận, một lần nữa cảm thấy nhân loạt thật nhỏ bé.

Lúc này, Diệp Huyền nghĩ tới cô gái váy trắng.

Vũ trụ, vô cùng vô tận.

Thế nhưng tiềm lực của con người cũng là vô hạn!

Cường giả như cô gái váy trắng đó, nếu nàng đứng ở đây, cho dù có nhỏ bé, nhưng thứ nên sợ lại là bầu trời sao mênh mông này.

Nhớ lại hồi Thanh Thành, khi đó mỗi ngày mình chỉ nghĩ làm sao cho muội muội sống thật tốt, làm sao chữa bệnh cho muội muội!

- Còn chỗ Tử Hỏa tinh mà ta đưa cho ngươi...

- Đúng vậy! Đồ tốt mà, ca ca chưa từng được ăn, làm sao ta ăn trước được!.

- Ngươi không ăn mấy viên linh quả thánh giai, cũng định giữ lại cho hắn à?

- Ta muốn giữ lại cho ca ca!

Sau lưng ông lão, cô bé nói:

- Linh Nhi, lúc trước ta cho ngươi hai bảo vật thánh giai, không ngươi không luyện hóa?

- Nếu bây giờ ngươi đã cảm thấy không dễ dàng, vậy ta khuyên ngươi nên từ bỏ Giới Ngục tháp đi, ngoan ngoãn làm một Kiếm Tiên tự tại trong thế giới này. Với lực lực của ngươi hiện tại cùng với bảo vật mà ngươi nhận được, ngươi có thể sống rất tốt trên thế giới này.

Diệp Huyền nói:

- Ý ngươi là sao?

Giản Tự Tại cười khẽ:

- Bây giờ ngươi vẫn chỉ đấu với người thôi, hơn nửa đám người này chẳng qua là con sâu cái kiến, chờ tới lúc ngươi gặp những bá chủ tinh vực, cuộc sống của ngươi sẽ càng gian nan. Vả lại, phía sau người còn có trời, chỉ cần ngươi không ngừng mạnh lên, muốn sống sót tiếp, vậy không chỉ phải đấu với người, còn phải đấu với trời.

Diệp Huyền im lặng.

Câu này, cô gái váy trắng cũng từng nói với hắn.

Đấu với người, đấu với trời.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Vì sao lại phải đấu? Cũng như Giản cô nương, hai chúng ta làm bằng hữu không phải tốt sao?

Giản Tự Tại cười lạnh:

- Ngươi thật ngây thơ đáng yêu! Tiểu Linh Nhi còn không ngây thơ như ngươi.

Diệp Huyền:

“...” .

Giản Tự Tại nói:

- Người sống, muốn sống sót tiếp vậy nhất định phải cố gắng mạnh lên, mà muốn cố nỗ lực mạnh lên nhất định phải đoạt lực lượng của thiên địa. Hơn nữa ngươi càng mạnh, uy hiếp đối với chư thiên vạn vật càng lớn. Cũng giống như ngươi hiện tại, đám Độc Cô gia và Vân gia gì đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, bởi vì bọn chúng sẽ không để một yêu nghiệt ngày sau có thể uy hiếp được tới mình trưởng thành.

Nói đến đây, nàng dừng lại một chút rồi nói:

- Ngươi có tòa tháp này, kẻ địch của ngươi sễ càng lúc càng mạnh. Cho nên ta đề nghị thật lòng đấy, bây giờ ngươi đưa tháp này cho ta, mọi phiền phức sau này ta sẽ gánh thay cho ngươi, ta nói thật lòng đấy.

Diệp Huyền mặt đen kịt, hóa ra ý của nữ nhân này là vậy!

Giản Tự Tại lại nói:

- Ngươi không nghĩ thử à?

Diệp Huyền lạnh nhạt nói:

- Giản cô nương, ta có một vấn đề, hỏi ra hơi mạo muội... Có điều ta vẫn muốn hỏi câu này. Người mạnh mẽ như ngươi sao lại bị giam trong tòa tháp này?

Giản Tự Tại im lặng.

Diệp Huyền lại nói:

- Giản cô nương, ngươi sống lâu hơn ta, đương nhiên cũng gặp nhiều người nhiều chuyện hơn ta, chắc chắn hiểu những đạo lý cuộc đời này hơn ta. Có điều, ta có một lời muốn tặng Giản cô nương. Làm người, không thể quá tham lam, thứ không thuộc về mình thì đừng cướp đoạt.

Lòng tham!
Bạn cần đăng nhập để bình luận